Sau khi Dương Dương cảm nhận được cảm giác có chút khinh thường mọi người, cậu bé hắng giọng nói: “Bây giờ có lẽ đã đến lúc tiết lộ đáp án. Chú thẩm phán, không phải sáng nay trợ lý của cháu đã đưa cho chú một chiếc CD chứa chứng cứ sau, buổi trưa rốt cuộc chú đã xem chưa?”
Đây là lần đầu tiên thẩm phán bị một đứa trẻ chất vấn tại phiên tòa của mình, nhất thời ông ta không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ có thể trả lời một cách máy móc: “Chú xem rồi.”
“Vậy chú có phát hiện ra manh mối gì không?”
Thẩm phán cau mày, ông ta quả thật không phát hiện ra bất kỳ điều gì trong đó, chỉ có thể lắc đầu: “Nội dung trong đĩa CD kia hình như không liên quan đến vụ án này.”
“Sao lại không liên quan?” Dương Dương nói, lại học dáng vẻ của giáo viên khi dạy dỗ bọn chúng, chắp tay sau lưng, sau đó dùng giọng điệu ông cụ non nói: “Sao có thể bất cẩn như vậy chứ, không phải tôi vẫn thường hay dạy mọi người sao, trước khi làm chuyện gì nhất định phải quan sát cẩn thận. Chú không phát hiện chứng cớ hại chết bà ngoại của cháu cũng xuất hiện ở đó sao? Không tin chú lấy chiếc đĩa kia ra xem cẩn thận lại một lần nữa xem?”
Câu hỏi này khiến thẩm phán á khẩu không nói nên lời, ông ta thừa nhận lúc mình xem nội dung trong đĩa CD, chỉ quan tâm đến nội chung chính, thực sự không quan sát đến những chi tiết. Nghĩ đến đây, khuôn mặt của ông ta hơi đỏ lên.
“Xin lỗi, tôi quả thật không chú ý. Bây giờ tôi sẽ công bố đoạn video này, mọi người cùng nhau xem.”
“Khoan đã, lúc công bố đoạn video này, tôi muốn bây giờ mọi người khống chế một người ở hiện trường, bởi vì bà ta mới chính là hung thủ thực sự.”
Dương Dường nói xong, đưa tay lên, cơ thể nhỏ bé quay về phía căn phòng phía sau, ngón tay lướt qua trước mặt mỗi người, cuối cùng dừng lại phía trước Giang Tuệ Tâm.
Lúc nãy Giang Tuệ Tâm nhìn thấy Dư Như Khiết đứng ra thừa nhận là bà ta làm, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi nghe thấy Dương Dương nói còn có người đứng phía sau, trong lòng bà ta lại bắt đầu không ngừng lo lắng.
Đến khi Dương Dương chỉ tay vào mình, trong lòng bà ta đột nhiên hoảng loạn. Nhưng cho dù như vậy, bà ta vẫn phải tỏ ra vô tội: “Dương Dương, cháu nói linh tinh cái gì vậy, sao bà có thể là hung thủ giết hại bà ngoại cháu chứ, mấy ngày nay bà không có gặp bà ngoại cháu, cũng không đi ra khỏi nhà. Điều này người làm trong nhà đều có thể làm chứng. Hơn nữa, cháu và Trình Trình còn có mẹ của hai đứa đều biết, bà và bà ngoại cháu là bạn mười mấy năm nay. Sao có thể giết hại bà ấy được chứ?”
Sau khi Dường Dương nghe thấy lời ngụy biện của bà ta, trợn mắt xem thường liếc nhìn bà ta: “Bà nội kế, cháu biết bà sẽ không thừa nhận. Nhưng may là ở chỗ cháu có chứng cứ để bà khó mà chối cãi.”
Nói xong, cậu bé nói với thẩm phán: “Chú thẩm phán, chú kêu người khống chế bà ta lại trước, sau đó cháu sẽ giải thích cho chú.”
Bây giờ thì hay rồi, còn liên lụy cả đến bà chủ nhà Bắc Minh vào, điều này khiến thẩm phán càng cảm thấy nan giải.
Không ngờ một vụ án tưởng chừng như đơn giản, lại liên quan đến cả gia đình Bắc Minh, hơn nữa có vẻ như bên trong ẩn giấu điều gì đó.
***
“Cái này….”
Lúc này rõ ràng thẩm phán có chút khó xử, bây giờ đã bắt Bắc Minh Thiện, sau khi giam giữ mấy ngày, bây giờ xem ra rất có khả năng là bắt nhầm, đây xem như là đã đắc tội với nhà Bắc Minh rồi.
Bây giờ lại phải bắt bà chủ Bắc Minh, nếu như lại bắt sai một lần nữa, vậy thì đã đắc tội triệt để với nhà Bắc Minh rồi, nếu như vậy, có lẽ chức vị này của mình cũng coi như là xong.
Trước khi chưa làm sáng tỏ được mọi chuyện, tốt hơn hết là không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Nghĩ đến đây, thẩm phán vốn dĩ đang nghiêm mặt, nở một nụ cười hiếm thấy với Giang Tuệ Tâm, thăm dò hỏi: “Bà Bắc Minh, bà xem chuyện này nên xử lý như nào?”
Chuyện đã đến nước này, Giang Tuệ Tâm còn có thể nói được gì, lẽ nào muốn lý luận với Dương Dương sao? Tốt xấu gì bà ta cũng là người lớn, lại là người lớn tuổi nhất của gia đình Bắc Minh, cho dù phải chứng minh bản thân trong sạch cũng phải ra dáng.
Nhưng lời nói của Dương Dương vẫn động đến điểm yếu của bà ta, ba ta không nghĩ đến Dương Dương lại tìm ra được điểm yếu của mình.
Cho dù trong lòng Giang Tuệ Tâm đã trở nên lo lắng không yên, nhưng bà ta vẫn giống như trước, trên khuôn mặt vẫn nở một nụ cười, nói với thẩm phán: “Thẩm phán, ngài không cần cảm thấy khó xử. Dương Dương đã có hiểu nhầm với tôi, vậy tôi cũng nên làm sáng tỏ một chút, không chỉ là với thằng bé, cũng là đối với tất cả mọi người ở đây, còn có người bạn tốt đã mất của tôi, Lục Lộ.”
Nói xong, ba ta từ vị trí của người thẩm gia phiên tòa ung dung đi xuống, đứng bên cạnh Dư Như Khiết. Trước tiên nở nụ cười với Dư Như Khiến, sau đó quay đầu lại, giọng điều ôn hòa nói với Dương Dương: “Dương Dương, cháu đã nghi ngờ bà như thế, vậy thì cháu hỏi đi.”
Dương Dương nhìn dáng vẻ này của Giang Tuệ Tâm, trong lòng rất khó chịu. Bà ta đã không thừa nhận, vậy thì mình cũng không cần phải khách khí.
“Chú thẩm phán, chú đem chiếc CD ra đây, mở lên cho tất cả mọi người xem đi.”
“Được, ta cũng muốn xem xem trong chiếc CD kia rốt cuộc có cái gì, mà có thể chứng minh ta là hung thủ giết người.”
Thẩm phán thấy người của hai bên đều muốn xem chiếc CD kia, vậy thì xem. Nghĩ đến đây, ông ta lấy chiếc CD giao cho nhân viên ở trong phiên tòa.
Rất nhanh, một tấm màn máy chiếu được treo lên ở trong tòa án.
Đèn trong phòng xử án dần dần tối lại, dùng máy chiếu để chiếu tất cả nội dung trong chiếc CD kia lên tấm màn màu trắng.
Có thể nhìn ra, đây là một căn phòng ngủ, một số đồ gia dụng được sắp xếp một cách gọn gàng.
Giang Tuệ Tâm xem đến đây, lông mày không khỏi cau lại. Bà ta không ngờ, phòng ngủ của mình không biết đã bị quay lại từ lúc nào.
Lúc này Dương Dương đột nhiên nói: “Đây chính là ngày bà ngoại cháu bị giết hại.”
Sau đó video tiếp tục được trình chiếu, rất nhanh, trong căn phòng đã xuất hiện một bóng người, mặc dù chỉ là một bòng lưng, nhưng cũng có thể nhận ra đây chính là Giang Tuệ Tâm.
“Haha, Dương Dương, cháu đừng nói dựa vào cái này là có thể kết luận bà là hung thủ chứ?” Mặc dù Giang Tuệ Tâm không biết sao cậu bé lại quay được, nhưng điều mà bà ta có thể làm bây giờ chính là giữ cho bản thân mình thật mạnh mẽ, nhanh chóng ổn định lại cảm xúc.
Nhưng giọng nói vẫn chưa rơi xuống, bóng dáng của bà ta đột nhiên quay lại, lộ ra thứ trong tay của bà ta. Mà thứ này khiến Giang Tuệ Tâm lập tức thay đổi sắc mặt.
“Dừng lại ở đây.” Dương Dương ra hiệu cho nhân viên dừng video lại.
Sau đó cậu bé rất tự tin nói: “Chú thẩm phán, mời chú nhìn thật kỹ thứ trong tay bà ta đang cầm, có phải là rất quen không?”
***
Sau lời nhắc nhở của Dương Dương, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên màn hình, đều tập trung lên thứ mà Giang Tuệ Tâm đang cầm trong tay.
“Ồ!” Rất nhiều người không khỏi hô lên.
Chỉ thấy trong tay bà ta cầm chính là vật chứng thứ nhất được xác định là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Lục Lộ ở trong phòng của Lộ Lộ-chiếc bát sứ Thanh Hoa đựng thuốc bổ.
“Nhìn thấy điều này, cháu nghĩ có lẽ mọi người đều đã hiểu, hung thủ thực sự chính là bà nội kế của cháu!” Dương Dương nói xong, lại chỉ tay về phía Giang Tuệ Tâm.
Bắc Minh Thiện và Dư Như Khiết đều không khỏi nhướng mày, nhưng bọn họ không nói gì, yên tĩnh xem Giang Tuệ Tâm giải thích như thế nào.
“Ớ…Bà Bắc Minh, bà có thể giải thích chuyện này rốt cuộc là như thế nào không?” Thẩm phán ngồi thẳng lên, thăm dò hỏi một câu.
Giang Tuệ Tâm xem đến đây, quay đầu nhìn Dương Dương. Trên khuôn mặt bà ta không hề có sự hoảng sợ, cũng không có sự tức giận, chỉ mỉm cười: “Dương Dương, cháu thật sự biết tưởng tượng, có phải gần đây ở nhà mẹ cháu đã đọc rất nhiều tiểu thuyết trinh thám không? Bà thừa nhận, chiếc bát bà cầm trong tay lúc đó quả thật rất giống với vật chứng. Nhưng cho dù như vậy cũng không thể chứng mình bà chính là hung thủ. Hơn nữa chiếc bát này thực sự rất phổ thông, phổ thông đến mức có thể mua được ở rất nhiều siêu thị. Theo logic của cháu, tất cả những người dùng chiếc bát này đều sẽ bị nghi ngờ?”
Bà ta quang minh chính đại sống cùng ông cụ Bắc Minh nhiều năm như vậy, bản lĩnh tùy cơ ứng phó người bình thường sao có thể so được.
Dương Dương bị Giang Tuệ Tâm hỏi đến mức không biết nên tiếp lời như thế nào.
Giang Tuệ Tâm nhìn thấy cậu bé như vậy, nụ cười biến thành nụ cười khẩy, ánh mắt cũng trở nên sắc bén. Có thể nhìn ra dường như bà ta đang tức giận: “Nếu như đổi lại là người khác vu oan cho bà như thế này, bà nhất định sẽ khiến người đó trả giá. Nhưng Dương Dương, cháu không giống như vậy, dù sao chúng ta vẫn còn có quan hệ người nhà, dù sao cháu cũng là con cháu của nhà Bắc Minh chúng ta. Hơn nữa người mất là bà ngoại của cháu, mong muốn nhanh chóng tìm ra hung thủ giết Lục Lộ của cháu bà có thể hiểu được, vì vậy bà sẽ không truy cứu nữa, sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta vẫn là bà cháu.”
Lời nói này của Giang Tuệ Tâm giống như bà ta là một người có trái tim nhân hậu vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương tức giận đến mức đỏ ửng, đôi mắt tròn to trừng lên với bà ta: “Bà không cần ngụy biện, bà ngoại chính là bị bà giết hại, không phải bà không thừa nhận sao, không phải bà muốn chứng cứ sao, vậy thì tôi sẽ lấy chứng cứ ra. Sớm biết bà sẽ không thừa nhận. Chỗ tôi còn có nhân chứng, chính là bà nội ruột của tôi.”
Dương Dương nói, lại đi đến trước mặt Dư Như Khiết: “Bà nội, bà kể lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó đi, ngày hôm đó bà nhận được cái gì?”
Từ lúc nãy, sau khi Dư Như Khiết xem đoạn video kia, bà ta cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên. Bây giờ Dương Dương hỏi, bà ta cũng chỉ có thể trả lời một cách thành thật: “Ngày hôm đó bà nhận được canh mà Giang Tuệ Tâm sai người làm đưa đến, người làm còn nói sức khỏe của bà yếu, canh này là Giang Tuệ Tâm đặc biệt nấu cho bà, để bà bồi bổ cơ thể.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó….bà cảm thấy đúng lúc Lục Lộ đang ở trong thời kỳ hồi phục, bà ấy cần phải bồi bổ cơ thể. Mà đúng lúc cơ thể của bà không tốt, không thể ra khỏi cửa. Vì vậy bà nhờ người khác thay bà đưa cho Lục Lộ.”
“Nhờ người khác? Đó là chỉ anh Bắc Minh, bị cáo trong vụ án này?” Thẩm phát thấy có chút manh mối, vội vàng hỏi.
Dư Như Khiết gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã nhờ Thiện thay tôi đưa canh cho Lộ Lộ, nhưng không ngờ bát canh này lại lấy mạng của Lục Lộ….mặc dù tôi không có giết hại Lục Lộ, nhưng bà ấy cũng là vì tôi nên mới chết. Tôi có lỗi với bà ấy…huhu…” Nói đến đây, bà ta lại ôm mặt bật khóc.
****
Giang Tuệ Tâm nhìn Dư Như Khiết, trên khuôn mặt bà ta mang theo sự uất ức và không thể tin được nói: “Như Khiết, bà không thể làm như thế này. Thiện là con trai của bà, cho dù thằng bé bị oan, cũng không được chỉ con trai của mình, lấy cái gọi là chứng cứ rỗng tuếch để nói tôi là người đứng sau chuyện này đi.”
“Tôi…a Linh, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy, những điều tôi nói chẳng qua là tình huống thực lúc đó…” Dư Như Khiết cho là Giang Tuệ Tâm đã hiểu nhầm, vội vàng giải thích.