Mục lục
Nhiệm Vụ Sinh Đẻ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng lưng của chủ tịch sâu hiểm khó dò.

Không ai có thể đoán được chủ tịch đang nghĩ gì.

Đầu tiên là công trình “Ánh” của công ty dưới trướng Bắc Minh thị ở thành phố S bốc cháy đã khiến Bắc Minh thị dấy lên làn sóng dư luận lớn trong xã hội.

Vụ kiện vẫn chưa bắt đầu, phía cảnh sát còn chưa đưa ra kết luận điều tra thực sự thì trụ sở Bắc Minh thị lại xảy ra chuyện.

Mà ai cũng biết lân này, sự việc có hơi âm ï...

Mọi người ngồi đó mô hôi rơi như mưa.

"Chủ, chủ tịch... Công ty xảy ra chuyện hôm nay, tôi khó mà thoái thác sai lầm!" Một vị lãnh đạo cấp cao trong công ty đột nhiên đứng lên, lau mồ hôi lạnh trên trán, hùng hổ nói, phá vỡ sự im lặng trong phòng họp: "Tôi... Tôi quyết định nhận lỗi và từ chức!"

Một tiếng từ chức này đáng sợ đến nỗi khiến các vị lãnh đạo cấp cao khác đang ngồi họp im như thóc.

Suy cho cùng, được làm việc ở Bắc Minh Thị là mơ ước của nhiều người, chưa kể để leo lên vị trí cấp cao thì không phải chuyện một sớm một chiều có thể đạt được!

Đặc biệt tập đoàn Bắc Minh thị nổi tiếng đối xử tốt với nhân viên của mình!

Nhưng một khi một nhân viên dính líu đến việc nhận lỗi và từ chức thì điều đó tương đương với việc bị loại khỏi Bắc Minh thị, và không ai trong ngành dám nhận những nhân viên mà Bắc Minh thị không cân!

Việc ra đi này tương đương với việc tự phá hủy tương lai của mình. Hơn nữa sau này sẽ không có cách nào đứng vững trong ngành này nữa!

"Bốp, bốp, bốp!"

Ba tiếng vỗ tay lanh lảnh vang lên như gõ mạnh vào lòng người.

Mọi người run lên, tất cả đều nhìn về phía chủ tịch đang đứng trước cửa sổ.

Tiếng vỗ tay này của chủ tịch khiến người khác kinh hồn bạt vía...

Bắc Minh Thiện thản nhiên xoay người lại, trên khóe môi ngậm điếu xì gà, toát ra ý cười lạnh lẽo.

"Rất tốt! Dám đứng ra gánh chịu sai lầm, không tệ, có can đảm!" Giọng nói trâm thấp của anh phát ra từ kẽ răng, mang theo khói thuốc, tuy không rõ ràng nhưng chữ nào chữ nãy vang xa.

Đột nhiên, vị lãnh đạo cấp cao kia sợ hãi, chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã trên ghế sô pha, sắc mặt trắng bệch: "Chủ, chủ tịch... Tôi thừa nhận là tôi sơ sót...

"Sơ sót? " Bắc Minh Thiện lấy điếu xì gà trên khóe miệng xuống, đi từng bước tới bên cạnh vị lãnh đạo cấp cao kia, tư thế tao nhã nhưng giống như con báo khiến người ta không rét mà run.

Vị lãnh đạo cấp cao sợ hãi, hai chân run rẩy, mô hôi nhễ nhại nhìn Bắc Minh Thiện đang tiến đến...

"Nói đến sơ sót quả thực đungs là như vậy! Có điều người sơ sót kia.." Bắc Minh Thiện cười khẩy. Anh đứng trước mặt vị lãnh đạo cấp cao kia, hơi híp đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng kia, trâm giọng nói: "Hắn là tôi mới phải!"

Anh vừa dứt lời, lập tức châm đầu thuốc của điếu xì gà còn cháy trong tay mình xuống...

"A a... vị lãnh đạo cấp cao kia đột nhiên hét lên! Sau đó nhìn xuống mu bàn tay bị chủ tịch châm đầu thuốc vào...

Nóng đến bốc khói, đó là mùi da thịt bị bỏng cháy khét...

"A... chủ, chủ tịch.. "

Sắc mặt của những người trong phòng họp đều tái nhợt!

Bọn họ nhìn chằm chằm bàn tay thon dài của Bắc Minh Thiện đang kẹp điếu xì gà, dụi tới dụi lui trên mu bàn tay của vị lãnh đạo cấp cao kia.

Không khác gì hành động dập tắt thuốc lá trong gạt tàn!

Chỉ là... Đó là tay người!

Sợ rằng sẽ cháy ra một lỗ nhỏ...

Máu đỏ truyên ra, nhìn mà phát hoảng.

Không ai nghĩ rằng dưới gương mặt tuấn tú và đẹp trai kia của chủ tịch lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy...

Nhưng mặc cho vị lãnh đạo cấp cao kia có gào khóc thế nào thì cũng không có ai dám lên tiếng.

"Chủ, chủ tịch...xin lỗi... xin lỗi.. "

Vị lãnh đạo cấp cao kia kêu khóc thảm thiết như sói tru chó gào, anh ta quỳ xuống trước mặt Bắc Minh Thiện: "Chính là cậu cả Bắc Minh đã yêu cầu tôi làm việc này...Chủ tịch... chính là cậu cả Bắc Minh đã yêu cầu tôi làm như vậy...

Lúc này ngón tay kẹp tàn thuốc của Bắc Minh Thiện mới thả lỏng ra.

"Thật không?” Giọng nói của anh rất nhẹ nhưng trong mắt lại lóe lên một tia khinh thường.

"Chủ tịch, thật xin lỗi vì đã phụ công bôi dưỡng của anh! Tôi thật có lỗi với anh... Vị lãnh đạo cấp cao bị dọa sợ thiếu điêu dập đầu tạ tội: "Tôi không phải là người... Tôi hổ thẹn với sự bồi dưỡng bao nhiêu năm của chủ tịch, tôi không phải là người...Bốp! Bốp!... "

Vị lãnh đạo cấp cao kia liên tục tát vào mặt mình.

Nhưng điều đó chỉ khiến Bắc Minh Thiện chế nhạo. Anh giơ tay lên và ném tàn thuốc đã tắt vào gạt tàn trên bàn họp.

Động tác cực kỳ tao nhã như thể cảnh tàn nhẫn đốt người bằng điếu thuốc vừa rồi chỉ là ảo giác của mọi người mà thôi!

Mọi người tái mặt, ai cũng còn sợ hãi về hình ảnh tàn thuốc vừa rôi!

"Cậu cả Bắc Minh?” Bắc Minh Thiện lạnh lùng quát lên.

Tiếp đó anh quay trở lại chỗ ngồi chính của bàn họp, đầu ngón tay mảnh khảnh gõ lên mặt bàn bằng gỗ sồi, phát ra tiếng kêu cộp cộp! "Trong Bắc Minh thị, đến bây giờ vẫn còn dư nghiệt của anh ta sao?"

Âm thanh này nghe nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng lạnh lùng và khát máu.

".." Vị lãnh đạo cấp cao quỳ trên mặt đất khóc lóc, lắp bắp, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng nói: "Ồ... Chủ tịch...Anh có điều không biết, hai năm trước, anh đã đá cả nhà cậu cả Bắc Minh ra khỏi Bắc Minh thị, phỏng chừng bọn họ không cam lòng...thế là đến tìm tôi...Chủ tịch, xin anh hãy tin tưởng tấm lòng trung thành tuyệt đối của tôi dành cho anh. Nếu không phải bọn họ dùng đứa con gái đang học ở Cannada ra uy hiếp tôi, thì tôi...chắc chắn không dám phản bội anh đâu...

"Xì!" Bắc Minh Thiện cười khẩy, con ngươi như đóng băng.

Từ đầu đến cuối Hình Uy lặng lẽ đứng trong góc phòng họp, là người làm và là vệ sĩ trung thành nhất của Bắc Minh Thiện, anh ta không bao giờ can thiệp vào công việc của chủ nhân nhưng anh ta không bao giờ cho phép bất cứ ai chống đối lại chủ nhân!

Đúng lúc này, bên ngoài phòng họp vang lên tiếng ầm ï.

Mọi người còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên “ầm” một tiếng, cửa phòng họp đang đóng chặt bị người khác đẩy ra, xông vào.

"Xin lỗi, anh, các người không thể đi vào!" Hai nhân viên bảo vệ ngăn ở bên ngoài.

Nhưng không thể nào ngăn được một nhóm năm người phá cửa mà vào!

Ngay lập tức một khuôn mặt điển trai của một người đàn ông dẫn đầu xông vào. Đi theo sau anh ta là bốn người đàn ông đeo kính râm.

Hình Uy ngay lập tức chặn trước mặt Bắc Minh Thiện, bảo vệ chủ nhân.

Người đàn ông xông vào, giơ tay giũ vạt áo phẳng phiu của bộ đồ vest rồi liếc nhìn Hình Uy, sau đó là liếc nhìn Bắc Minh Thiện đang ngồi trên ghế chủ vị, nhếch miệng cười: "Chú hai, đã lâu không gặp, dạo này chú có khỏe không?"

Sau hai năm, lân nữa gặp lại gương mặt này, ánh mắt âm u của Bắc Minh Thiện lóe lên ánh sáng lạnh.

Hình Uy hơi kinh ngạc, lập tức lễ phép gật đầu với người đàn ông kia: "Cậu chủ Diệp Long, đã lâu không gặp”

"Ha ha ha.." Bắc Minh Diệp Long cười thành tiếng:"Chặc, chặc, hai năm rồi không gặp, chú hai thân yêu của tôi đúng là không thay đổi chút nào!

Nhìn thấy ai cũng đều là bộ dáng thây ma! Hình Uy, mấy năm anh vất vả rồi, ha, ha, ha. "

Hình Uy thấy dáng vẻ mỉm cười của Diệp Long thì hơi kinh ngạc.

Cậu chủ Diệp Long khí chất u buồn, nho nhã lễ độ trước đây sao bây giờ lại trở thành như vậy?

"Hình Uy không cực khổ. Không biết cậu chủ Diệp Long đột nhiên đến thăm là có chuyện gì không?" Hình Uy biết tính tình của chủ nhân, không đợi Bắc Minh Thiện lên tiếng anh ta đã thay mặt hỏi trước.

Rốt cuộc người đến cũng là Bắc Minh Diệp Long, người đàn ông này có muôn vàn mối quan hệ với cô Cố Hạnh Nguyên, dù thế nào chủ nhân cũng cảm thấy rất chói mắi.

"Có chuyện thì không dám. Ha ha, chỉ là hai năm rồi tôi không gặp chú hai, cho nên rất nhớ chú ấy, vì thê lân này không phải trở vê thăm chú ấy sao.." Bắc Minh khẽ nheo mắt cười gian: “Ôi! suýt nữa thì quên mất... Dường như chú hai đã đuổi tôi ra khỏi cửa lớn của gia tộc Bắc Minh rồi...Hình Uy, sao anh vẫn còn gọi tôi là cậu Diệp Long nhỉ? Ha ha, tôi không có phúc được làm cậu chủ nhỏ của nhà họ Bắc Minh đâu. "

Trong lời nói của Diệp Phongmỗi từ mỗi câu đều như đang cất giấu gai nhọn vô hình.

Trên gương mặt tuấn tú của Diệp Long mang theo vẻ ngả ngớn của cậu ấm con nhà giàu, hoàn toàn khác xa với thiếu niên yên tĩnh dưới ánh mặt trời năm đó.

Hai năm!

Sợ là ngay cả Hình Uy cũng đã quên, hai năm trước xảy ra quá nhiều chuyện.

Hai năm trước, chủ nhân biết được thì ra cô Cố chính là người phụ nữ mang thai hộ năm đó.

Hai năm trước chủ nhân biết cô Cố chính là người yêu thời đại học của cậu chủ Diệp Long.

Hai năm trước cậu chủ càng biết cô Cố còn giấu một cậu chủ nhỏ khác nữa.

Hai năm trước một vụ kiện giành con đã khiến quan hệ của chủ nhân và cô Cố hoàn toàn tan vỡ.

Hai năm trước chủ Diệp Long không chỉ hủy bỏ hôn ước với Bùi Huyền Kim con gái của chủ tịch thành phố nhiệm kỳ trước, lại còn dẫn theo cô Cố bỏ trốn.

Hành động này, không thể nghi ngờ đã giãm trúng chỗ đau của Bắc Minh Thiện gây lên một trận gió tanh mưa máu!

Trong cơn tức giận, Bắc Minh Thiện đã đuổi cậu chủ Diệp Long ra khỏi nhà họ Bắc Minh. Đóng băng tất cả tài sản của cậu chủ Diệp Long, đã vậy còn xóa bỏ tên của cậu chủ Diệp Long ra khỏi nhà họ Bắc Minh.

Một cậu chủ sinh ra trong gia đình giàu có, hơn nữa ba ruột lại là cậu cả nhà họ Bắc Minh, bản thân lại là cháu trai trưởng của nhà họ Bắc Minh lại lưu lạc tới hoàn cảnh bị cậu hai nhà họ Bắc Minh đuổi khỏi nhà, thử hỏi ai có thể chịu nổi đả kích này?

Cũng chỉ có người như Bắc Minh Thiện, mới dám dùng thủ đoạn này làm ra chuyện như vậy.

Hình Uy âm thầm thở dài. Rốt cuộc hai năm qua cậu chủ Diệp Long đã thay đổi thành dạng gì rồi?

"Hình Uy chỉ là một người ở, cậu chủ Diệp Long cần gì phải tính toán với một người ở chuyện năm đó chứ? Chỉ là Hình Uy không hiểu, cậu chủ Diệp Long cố ý xông vào đây, cắt ngang cuộc họp của mọi người là vì sao?" Hình Uy nói rất đúng mực, lần này anh ta trở vê rõ ràng là không có ý tốt.

"Ha ha! Hỏi rất hay!" Bắc Minh Diệp Long bật cười, liếc nhìn Bắc Minh Thiện đang sa sâm mặt ngồi yên lặng trên ghế, sau đó anh ta bước đến giữa phòng họp, đứng trước mặt tất cả mọi người, mỉm cười...

"Xin chào các vị, thật xin lỗi đã làm phiền các vị! Tôi tin rằng trong số các vị tinh anh của Bắc Minh thị ngồi đây, có thể vẫn còn có người chưa biết đến tôi. Trước tiên tôi xin giới thiệu bản thân một chút, tôi họ...ha ha, suýt nữa lại quên, tôi không còn là họ Bắc Minh nữa rồi. Chỉ có điều tôi tin các vị đều biết ba của tôi. Ông ấy chính là cậu hai nhà họ Bắc Minh, ông Bắc Minh Triều Lâm. Tôi chính là con trai duy nhất của ông ấy - Diệp Long”

Diệp Long nói tới đây thì mọi người đều nín thở, hít một hơi thật sâu.

Ai có thể ngờ, lần này cháu trai trưởng của nhà họ Bắc Minh lại xông vào.

Hóa ra đây chính là trình diễn tiết mục nhà giàu giành tài sản cũ rích kia sao?

Diệp Long hơi dừng lại, sau đó tiếp tục cười nói: "Hôm nay tôi tới đây, cũng không có ý gì. Chỉ là tôi vừa từ nước ngoài trở về, tình cờ lại ở khách sạn NightDemon Empire. Nghe nói các người hẹn nhau ở đây nên tôi tới đây ra mắt các vị lãnh đạo cấp cao của Bắc Minh thị trước, để tránh cho sau này khi tôi chính thức bước vào làm chủ Bắc Minh thị mọi người sẽ không nhận ra tôi! Ha ha, sau này còn nhờ mọi người quan tâm đến tôi nhiêu hơn! "

Khi lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngây ra như phỗng.

Đương nhiên, trừ Bắc Minh Thiện ra.

Bắc Minh Thiện vẫn khẽ mím môi, vẻ mặt lạnh lẽo, lạnh giọng quở trách: "Vào làm chủ Bắc Minh thị? Sợ là cậu không đủ tư cách đó đâu!"

"Ha ha, chú hai có cho tôi vào làm chủ Bắc Minh thị hay không đó là khí phách của chú. Còn việc tôi có thể vào làm chủ của Bắc Minh thị hay không đó lại là bản lĩnh của tôi!"

Diệp Long nói xong thì ánh mắt sắc bén của anh ta liếc nhìn vị lãnh đạo cấp cao vẫn còn quỳ trên mặt đất khóc lóc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng:"Ô, sao vậy? Tay kia bị làm sao vậy? Sao anh ta đổ nhiều máu như vậy... Chú hai, người không biết chuyện còn tưởng chú đây là đang mở cuộc họp xã hội đen nữa đó...

Sắc mặt của mọi người trắng bệch.

Nếu mọi người nhớ không lâm thì vị lãnh đạo cấp cao này vừa nãy đã bị tàn thuốc châm vào mu bàn tay, nhưng người kia lại là vì bị cậu chủ Bắc Minh sai khiến mà...

Vị lãnh đạo cấp cao kia vừa thấy Bắc Minh Diệp Long thì lập tức giống như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, quỳ bò qua đó, vừa bò vừa khóc hét lên: "Diệp, cậu chủ Diệp Long, cầu xin anh bỏ qua...bỏ qua cho con gái tôi đi...

"Ai ôi, anh này, sao anh lại cầu xin tôi? Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi chứ?" Diệp Long vẫn mỉm cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK