Mục lục
Nhiệm Vụ Sinh Đẻ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy lời của Đường Thiên Trạch, cậu nhóc lập tức lên tinh thần: “Chú mỹ nhân, chú muốn đưa cháu đi đâu?”

Đường Thiên Trạch mỉm cười một cái: “Đến đó rồi cháu sẽ biết thôi.”

Dưới màn đêm, một chiếc xe màu trắng xuyên vào dòng xe trên đường một cách linh hoạt, sau khi rẽ qua vài góc phố, chiếc xe liền ngưng lại ở trong khu đỗ xe bên đường của công viên trung tâm đường phố.

“Được rồi, Dương Dương xuống xe đi. Chúng ta đến nơi rồi.” Đường Thiên Trạch nói một câu, liền thay cậu nhóc tháo dây an toàn. Sau đó tự mình xuống xe.

Dương Dương xuống xe, nhìn xung quanh, ngoại trừ những ánh đèn neon khiến cậu nhóc hoa mắt thì hình như cũng không có gì đặc biệt nữa.

“Chú mỹ nhân, cháu còn tưởng chú sẽ đưa cháu đến chỗ nào chơi vui chứ, hóa ra là chỗ này hở. Xung quanh đây ngoại trừ nhà cao tầng ra thì là một đám bà cô nhảy nhót.” Dương Dương có vẻ cảm thấy vô cùng thất vọng với hoàn cảnh chỗ này.

Đường Thiên Trạch mỉm cười nhìn Dương Dương, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Đừng chỉ nhìn chuyện bằng vẻ bề ngoài, phải giỏi moi móc thứ ở đằng sau sự vật nữa. Có lẽ cháu sẽ có phát hiện mới.”

Dương Dương nghiêng đầu nhìn Đường Thiên Trạch, cậu gãi gãi đầu: “Chú mỹ nhân, lời chú nói hình như rất thâm thúy nha.”

“Nào, theo chú đi vào trong xem.” Đường Thiên Trạch nói xong, vươn ngón tay chỉ chỉ vào công viên trung tâm đường phố.

Ban đêm ở chỗ này, không rõ ràng như ban ngày, chỉ có hai hàng đèn đường chiếu sáng mờ ảo, đánh dấu một con đường nhỏ vào sâu trong công viên.

Bọn họ trên đường đi cũng có thể nhìn thấy hai ba người đang tản bộ.

Dần dần rời khỏi đường phố và đám bà cô nhảy nhót, tiếng huyên náo ồn ào của thành phố dần dần trở nên nhỏ đi. Xung quanh bắt đầu trở nên có chút yên tĩnh rồi.

“Dương Dương, phát hiện ra có gì thay đổi chưa?” Đường Thiên Trạch tiếp tục hỏi.

Lúc này, Dương Dương gật gật đầu: “Cháu cảm thấy bây giờ chỗ này rất yên tĩnh, giống như trái tim cũng không còn phiền loạn như vậy nữa. Chú mỹ nhân, chỗ này rốt cuộc là đâu vậy, sao cháu trước đây lại chưa đến đây qua vậy chứ?”

Đường Thiên Trạch vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của Dương Dương: “Đây là một công viên trung tâm đường phố, nhưng theo chú thấy, nơi này quả thực là một nơi an dưỡng tâm linh đó.”

***

“Nơi an dưỡng? Cháu biết. Có nhìn thấy trong ti vi qua, ông cố và bà cố nghỉ ngơi ở trong đó, chỗ dưỡng lão. Nhưng ngoại trừ đi ngang qua mấy bà cô nhảy múa ở quảng trường lúc nãy ra thì không nhìn thấy ai nữa, hơn nữa ngay cả một cái nhà cũng không thấy, chỉ có một rừng cây tối đen thôi.” Dương Dương nhìn Đường Thiên Trạch với ánh mắt nghi hoặc, cậu nhóc đích thực là khó hiểu ví dụ này.

“Dương Dương, chúng ta qua đó ngồi chút đi.” Đường Thiên Trạch chỉ vào một chiếc ghế dài bên dưới ánh đèn đường ở trước mắt kia.

Dương Dương gật đầu, theo anh ta đi qua đó.

Sau khi hai người ngồi xuống, Đường Thiên Trạch nhìn Dương Dương: “Dương Dương, bây giờ cháu có thể nói cho chú biết tại sao cháu lại từ trong nhà chạy ra không.”

Dương Dương bị hỏi đến vấn đề này, cậu nhóc cúi thấp đầu xuống một chút, biểu cảm trên mặt trông rất uỷ khuất: “Chú mỹ nhân, nếu như cháu nói với chú rồi, chú sẽ không trách cháu giống như ba, mẹ của cháu chứ?”

Đường Thiên Trạch mỉm cười một cái: “Cháu còn chưa nói cho chú biết là chuyện gì nữa, sao chú có thể đi phán đoán chứ? Cháu đã là tiểu nam tử hán rồi, ban đầu nghe nói cháu và mẹ cháu gặp hai tên xấu xa ở trong rừng cháu cũng chưa hề sợ qua, sao bây giờ lá gan lại nhỏ như vậy rồi.”

Dương Dương trầm mặc một chút, sau đó nói: “Hôm nay trường bọn cháu thi cuối kỳ, cháu thi được 295 điểm, hạng ba toàn khối.”

“Ồ? Đây là một chuyện tốt mà, sao lại làm cho bọn họ tức giận chứ?” Đường Thiên Trạch nhướng mày, đích thực cũng khiến anh ta có chút không hiểu.

Dương Dương xoè bàn tay nhỏ của mình ra cho Đường Thiên Trạch xem: “Còn không phải vì cái này sao.”

Đường Thiên Trạch vươn tay nhẹ nhàng túm lấy bàn tay nhỏ của Dương Dương, mượn ánh sáng màu hoàng hôn nhìn một cái, trên bàn tay nhỏ của cậu nhóc chi chít viết đầy chữ và công thức.

Anh ta dường như đã hiểu ra chút gì đó, nhưng anh ta rất muốn nghe lời giải thích của Dương Dương về chuyện này: “Chú nhìn thấy rồi, chắc hẳn là nó đã đem lại phiền phức cho cháu đúng không.”

Dương Dương gật gật đầu, cậu không ngờ chú mỹ nhân nhìn thấy mấy cái này rồi lại không có thái độ giống như ba mẹ.

Trái tim thắt chặt lại của cậu nhóc dần dần thả lỏng ra: “Ba mẹ thậm chí là Trình Trình đều cho rằng cháu gian lận trong lần thi này, nhưng trên thực tế là cháu không có.”

“Vậy tại sao lại viết mấy cái này trên tay?”

“Thực ra…thực ra cháu đã từng nghĩ đến chuyện gian lận. Đó là bởi vì cháu lo lắng thành tích của mình không đủ tốt. Cháu và ba còn có Triệu Tịnh Di đã cá cược, lần thi cuối kỳ này, cháu nhất định có thể lọt top 3 trong năm. Viết mấy cái này lên tay là để đề phòng lỡ như thôi.” Dương Dương nói rõ ràng suy nghĩ thật sự của mình cho Đường Thiên Trạch nghe.

Bây giờ, cậu cảm thấy trên thế giới này chỉ có hai người là Đường Thiên Trạch và Lạc Hàn là hiểu mình thôi.

Chỉ có điều bây giờ chỉ có chú mỹ nhân ở đây.

Biểu cảm trên mặt Đường Thiên Trạch trông có vẻ lắng nghe rất nghiêm túc, còn thỉnh thoảng gật đầu nhẹ nhàng: “Dương Dương, nói tiếp đi.”

“Sau khi cháu chép mấy câu này lên tay, trọng lòng cũng đích thực có chút tự tin. Nhưng lúc mới bắt đầu thi, cháu vẫn cảm thấy mình có chút căng thẳng. Nhưng cháu lập tức nghĩ đến một câu nói của ba khi đưa cháu đi thi, đó chính là với trình độ hiện tại của cháu, thì đối mặt với kỳ thi như vậy hẳn sẽ không có độ khó gì cả. Sau đó cháu phát hiện mình trở nên không còn căng thẳng như vậy nữa. Hơn nữa cháu thậm chí phát hiện đề thi đối với cháu mà nói cũng thật sự không có khó như vậy nữa, đáp án của đề thi giống như đã được bày ra trước mắt rồi vậy. Cho đến khi kỳ thi kết thúc, cháu thề là chưa từng nhìn trộm thứ được vết trên tay. Chú mỹ nhân, chú có thể tin cháu không có gian lận được không?”

***

Dương Dương nói xong thì nhìn Đường Thiên Trạch, cái ánh mắt đó tràn đầy hy vọng được người ta công nhận.

Đường Thiên Trạch nhìn Dương Dương, thực ra chuyện này vốn dĩ không lớn. Chỉ có điều đối với đứa bé mới lớn đến từng này như Dương Dương mà nói, thì thật sự khá quan trọng.

Anh rất trịnh trọng mà gật gật đầu với Dương Dương: “Dương Dương, chú tin lúc thi cháu không có gian lận.”

Dương Dương nghe xong lời của Đường Thiên Trạch, trong ánh mắt cuối cùng lại hiện lên sự vui mừng sau khi được người ta công nhận: “Chú mỹ nhân, cảm ơn sự tín nhiệm của chú đối với cháu. Ba mẹ và Trình Trình nếu như đều giống như chú thì tốt rồi.”

Đường Thiên Trạch cuối cùng cũng hiểu rồi: “Ý cháu là bọn họ tưởng rằng cháu gian lận trong kỳ thi, sau đó cháu chạy ra ngoài có đúng không?”

Dương Dương gật gật đầu.

“Dương Dương, cháu biết không, lúc chú đi học không có được thông minh như cháu, cho nên chú đã gian lận một lần. Lần đó thi được điểm rất tốt, ba mẹ của chú xem xong thì rất vui. Nhưng chú lại không vui nổi, bất luận là đi đến đâu, đều cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chăm chăm vào chú, có người ở sau lưng chú nói ‘nhìn kìa, thằng bé đằng trước kia đi thi gian lận đó’.”

Dương Dương có chút kinh ngạc mà nhìn Đường Thiên Trạch: “Chú mỹ nhân, hoá ra lúc nhỏ chú học không giỏi. Vậy cuối cùng thế nào?”

Đường Thiên Trạch mỉm cười: “Sau này, chú đã chủ động thừa nhận lỗi sai với cô giáo và ba mẹ.”

“Ò, vậy bọn họ có đánh chú mắng chú không?”

Đường Thiên Trạch gật gật đầu: “Cuối cùng cô giáo cho chú một cơ hội thi bù. Hơn nữa cũng vì vậy mà chú đã ôn tập nghiêm túc, kết quả thi được thành tích tốt. Dương Dương, cái mà chú muốn nói với cháu chính là, có rất nhiều chuyện, chỉ cần dũng cảm nhận lỗi thì sẽ nhận được sự thấu hiểu và tha thứ của giáo viên và người nhà. Vấn đề của cháu hôm nay, tuy bọn họ đã hiểu lầm cháu. Nhưng cháu không có chủ động nói ra chân tướng sự việc, thì đó chính là lỗi của cháu rồi.”

Dương Dương gật gật đầu: “Chú mỹ nhân, đạo lý mà chú nói cháu đã hiểu rồi, chỉ có điều bọn họ đối xử với cháu như vậy, trong lòng cháu thật sự rất khó chịu.”

“Dương Dương, chú hiểu tâm trạng bây giờ của cháu. Chuyện này coi như là cho qua đi có được không, lát nữa chú bảo mẹ cháu qua đây đón cháu về nhà. Người một nhà không có chuyện gì là không nói được với nhau cả. Cháu xem, đó là cái gì.” Đường Thiên Trạch vươn tay chỉ về phía trước.

Dương Dương men theo mà nhìn qua đó, chỉ thấy ở nơi cách bọn họ không quá xa, có một mảnh đất trống nhỏ.

Ở chỗ đó có bốn bóng đèn đường, bên dưới đèn đường có một đám bồ câu trắng đang bay nhảy, đang đi lại rất tự do ở nơi đó.

“Cháu đi chơi với bọn chúng một chút đi, rất nhanh tâm trạng cháu sẽ tốt lên thôi.”

Dương Dương gật đầu: “Dạ được chú mỹ nhân. Nhưng mà chú đợi lát nữa rồi kêu mẹ. Bây giờ cháu vẫn còn đang giận bọn họ.”

Đường Thiên Trạch mỉm cười một cái, gật đầu nói: “Được.”

*

Dưới màn đêm, một chiếc xe khác chậm rãi xuyên vào trong dòng xe, Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình ở trong xe đang nhìn vào con đường ở hai bên.

Bọn họ đã tìm ở gần khu nhà tổ, đều không có phát hiện bóng dáng của Dương Dương. Lúc này thật đúng là làm bọn họ sốt vó.

Chính vào lúc này, điện thoại di động của Cố Hạnh Nguyên đột nhiên reo lên.

“Trình Trình, còn giúp mẹ xem thử là điện thoại của ai vậy.” Cố Hạnh Nguyên nói xong, bởi vì cô cảm thấy Dương Dương chạy đi như vậy, Bắc Minh Thiện cũng sẽ phái người đi tìm thôi. Có lẽ lúc này anh gọi điện thoại đến để nói với mình là đã tìm được Dương Dương rồi.

Nhưng Trình Trình lấy điện thoại từ trong túi xách của mẹ ra, người gọi đến là một số lạ: “Mẹ, số này con không biết, có cần nhấc máy không?”

***

Cố Hạnh Nguyên ngừng xe mình lại, sau đó gật gật đầu với Trình Trình.

Trình Trình đưa điện thoại cho Cố Hạnh Nguyên.

“Alo, xin chào, xin hỏi tìm ai vậy ạ?”

Đường Thiên Trạch vừa nghe thấy thanh âm của Cố Hạnh Nguyên, trên mặt mỉm cười một cái: “Hạnh Nguyên là tôi đây, Noton.”

Cố Hạnh Nguyên cũng lập tức nghe ra được, lúc này tâm trạng của cô đã có chút nóng như lửa đốt, lại nghe thấy giọng nói của Đường Thiên Trạch, cô càng sốt sắng hơn.

Chỉ có điều bây giờ có con ở bên cạnh nên không tiện tức giận, cho nên cô nhẫn nại mà nói: “Bây giờ tôi còn có chuyện phải làm, không nói với anh nữa.”

Nói xong, cô định cúp điện thoại.

“Này này, Hạnh Nguyên, tôi biết cô không muốn nghe cuộc gọi của tôi, hơn nữa tôi cũng biết, cô bây giờ có phải đang tìm Dương Dương hay không?”

Câu nói này của Đường Thiên Trạch, khiến Cố Hạnh Nguyên không khỏi sững sờ: “Sao anh lại biết?”

Đường Thiên Trạch mỉm cười: “Đó là bởi vì nó bây giờ đang ở bên cạnh tôi. Nhưng mà cô yên tâm, cảm xúc của nó bây giờ rất tốt, không cần lo lắng đâu.”

Cố Hạnh Nguyên sốt sắng: “Bây giờ anh ở đâu, tôi đi tìm anh ngay.”

“Vẫn là chỗ cũ, công viên trung tâm đường phố, buổi tối lái xe chậm một chút, an toàn là trên hết.”

“Cảm ơn.” Cố Hạnh Nguyên nói xong thì cúp điện thoại. Sau đó nói với Trình Trình: “Đã tìm thấy Dương Dương rồi, chúng ta đi đón nó về nhà.”

Trình Trình mới bắt đầu nghe thấy khẩu khí của mẹ, hình như là biết người gọi đến là ai, hơn nữa trông có vẻ mẹ còn có chút ghét người này nữa.

Người có thể khiến cho mẹ hơi ghét, ngoại trừ ba ra, thì còn có người khác sao?

Bây giờ cũng không rảnh nghĩ nhiều như vậy nữa, vẫn là tìm được Dương Dương trước quan trọng hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK