Chỉ sợ nói một câu không tốt thì ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai ba con bọn họ.
Mặc dù bây giờ Hình Uy đang nói đến con trai ruột của anh nhưng ánh mắt của Bắc Minh Thiện vẫn lạnh băng, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
Chỉ là khóe môi mím lại, sau đó gật đầu nói:
“Vậy thì thả thú cưng của nó ra…”
Hình Uy vui mừng: “Vâng, thuộc hạ đi ngay…”
“Nửa ngày!” Bắc Minh Thiện lại lạnh lùng nói hai chữ: “Chỉ cho nó chơi nửa ngày rồi nhốt lại.”
Nụ cười của Hình Uy cứng đờ.
Thật là quá nghiêm khắc.
Nhưng anh ta không dám làm trái ý ông chủ.
“Vâng, ông chủ! Ngài nghỉ ngơi đi, thuộc hạ cáo lui.”
Haiz, cậu chủ nhỏ Trình Trình thật là đáng thương.
Thú cưng của cậu chủ nhỏ Trình Trình cũng thật là đáng thương…
Nhưng đáng thương nhất vẫn là anh ta, lần này quay về báo cáo với cậu chủ nhỏ Trình Trình thế nào đây?
Cửa phòng đóng lại.
Phòng tổng thống xa hoa trở lại vẻ yên tĩnh.
Bắc Minh Thiện cũng không bật đèn.
Dường như những năm nay anh đã quen sống trong bóng tối rồi.
Cho dù là căn phòng xa hoa thì tắt đèn đi cũng giống nhau mà thôi.
Anh thay giày, vừa đi về phía phòng tắm.
Vừa cởi quần áo trên người xuống.
Vào phòng tắm, mở vòi hoa sen.
Dòng nước như thác nước chảy xuống cả người anh…
Có lẽ đã uống mấy ly trong buổi tiệc tối nay nên sau khi Bắc Minh Thiện tắm xong,
anh đi vào phòng ngủ tối đen.
Trên người không mặc gì, ngả đầu nằm xuống giường lớn.
Hoàn toàn không phát hiện được điều gì khác thường, chỉ ngửi thấy một mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ…
Nồng độ cồn từ từ lấy đi ý thức của anh.
Anh nhanh chóng ngủ thiếp đi…
Trong đêm khuya.
“Ưm… A…”
Dường như một tiếng rên nhỏ va chạm vào Bắc Minh Thiện đang ngủ.
Anh bỗng hít vào một hơi khí lạnh!
Lý trí và bình tĩnh của nhiều năm nay giống như mãnh hổ quay về vậy.
Anh bỗng nhiên mở to mắt ra…
Tách…
Tất cả đèn được bật lên!
Một cơ thể mềm mại trần trụi, giống như một mỹ nhân ngư không xương, uể oải quyến rũ quấn lấy cơ thể cường tráng của anh.
Cảnh tượng này đã thiêu cháy đôi mắt sâu thẳm của anh.
“Cút ngay!”
Sự bình tĩnh của anh không cho phép mình sơ suất trước mặt người khác. Nhưng giọng nói lạnh lẽo kia luôn làm cho người ta sợ hãi.
Cố Hạnh Nguyên bị ánh sáng đột nhiên xuất hiện làm cho chói mắt.
Cô dụi mắt mơ màng, dường như đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lại.
Cô chỉ cảm thấy trong cơ thể giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy: “A… Nóng…”
Đôi mắt Bắc Minh Thiện híp lại, ánh mắt lạnh lùng lóe lên một tia nguy hiểm.
Anh mắc bệnh sạch sẽ, từ trước đến nay Bắc Minh Thiện được biết đến là một người ưa sự hoàn mỹ.
Cho dù là trên cơ thể hay là ở tính cách.
Đều mắc bệnh sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng!
Xem ra Cố Hạnh Nguyên ở trạng thái không tỉnh táo vẫn chưa ý thức được chuyện này.
Anh bỗng trở tay bắt lấy Cố Hạnh Nguyên, ném mạnh cô xuống đất không thương tiếc.
“A…”
Cố Hạnh Nguyên hét lớn một tiếng.
Cô chống ráng nhịn sự đau đớn ở mông, từ trên mặt đất bò dậy.
Lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cô mở to hai mắt, hoảng sợ.
Cô trừng mắt nhìn người đàn ông đang khỏa thân ngồi trên giường với thân thể cường tráng giống như tượng David vậy!
Bắc Minh Thiện?!
“Sao anh lại ở đây?”
Cố Hạnh Nguyên vừa mở miệng nói thì mặt đã đỏ ửng.
Cô phát hiện bản thân cũng không mảnh vải che thân thì dè dặt quỳ bên giường, muốn che đi.
Mặc dù đã có con nhưng đối với chuyện nam nữ thì ngoại trừ cái đêm trong phòng tối năm mười tám tuổi đó thì cuộc đời của cô có thể xem là một tờ giấy trắng.
Đừng nói đến chuyện đối mặt với một người đàn ông khỏa thân xa lạ!
Đôi mắt hơi xoay chuyển, cô không dám nhìn thẳng vào cơ thể của anh.
Đặc biệt là khi không cẩn thận lướt qua thứ to lớn ấy của anh, trái tim của cô đã đập mạnh mấy cái.
Bắc Minh Thiện nở nụ cười giễu cợt: “Tôi nên hỏi cô, là ai cho cô lá gan bò lên giường tôi vậy!”