Lần này, Dương Dương không chừng sẽ nghĩ ra mấy trò vặn vẹo.
Dương Dương xem xét Triệu Tịnh Di một hồi, cuối cùng nói: “Thật ra, yêu cầu của tớ cũng rất đơn giản.” Nói xong, cậu cố ý đi tới bên cạnh cô bé, thấp giọng nói thêm một câu: “Hơn nữa cậu cũng không bị thiệt."
Triệu Tịnh Di nhìn Dương Dương nghi hoặc, trong bình của tên này chứa loại thuốc gì vậy chứ?
Dương Dương tiếp tục nói: “Yêu cầu của tớ khi thắng là… từ nay về sau cậu làm tùy tùng cho anh ấy là được.” Sau đó, Dương Dương duỗi ngón tay ra chỉ vào một người!
Lần này, Triệu Tịnh Di và Trình Trình đều sững sờ.
***
Chỉ thấy người mà ngón tay của Dương Dương chỉ vào chính là Trình Trình.
Rồi cậu tiếp: "Phải làm hết tất cả mọi chuyện đó nha, pha trà rót nước, hỏi thăm ấm lạnh, điều quan trọng nhất là phải như hình với bóng không thể tách rời. Mấy điều này cũng không được thiếu đấy."
Đây mà tìm tùy tùng cho Trình Trình gì chứ, đây chẳng phải là tìm bạn gái đến cho Trình Trình sao.
Khuôn mặt của Trình Trình và Triệu Tịnh Di đều đỏ bừng.
“Dương Dương, lại đây!” Trình Trình trừng mắt nhìn cậu, sau đó kéo cậu sang một bên.
"Trò đùa này này của em có phải là hơi quá đáng rồi không? Sao có thể đưa ra yêu cầu như vậy được? Cậu ấy là con gái, sao lại vậy được chứ?"
Dương Dương cười, nghiêm mặt nhìn Trình Trình: "Này, em đều là vì muốn tốt cho anh thôi, là em của anh nên em đã làm tới mức này rồi, anh đừng có mà đã rẻ còn chê thế chứ."
Vừa nói, cậu vừa cười hi hi quay người đi về phía Rebecca, khi đi ngang qua Triệu Tịnh Di còn không quên trầm giọng nói: "Sao hả, tớ không nói sai chứ, bảo đảm cậu sẽ không bị thiệt mà."
“Cút!” Triệu Tịnh Di dù sao cũng là con gái, cho dù có vui sướng trong lòng cũng không thể hiện ra mặt.
Dương Dương bước tới gần Rebecca, chỉ vào căn nhà phía trước có tiếng gào thét không ngừng vọng ra nói: “Tới đó không?”
Rebecca nhìn theo hướng ngón tay chỉ, chợt cao hứng: "Trông như ngôi nhà ma ấy nhỉ, tớ muốn đi xem. Hồi chưa đến đây, mỗi dịp Halloween là đường phố đầy người hóa trang thành ma quỷ, vui lắm luôn đó."
Vừa nói cô bé vừa kéo tay Dương Dương: "Tụi mình qua đó đi."
Dương Dương quay lại nói với Trình Trình và Triệu Tịnh Di vẫn còn đang xấu hổ: "Này, hai cậu dám đi nhà ma với tụi này không?"
"Đi thì đi, có gì phải sợ chứ? Không phải chỉ là mấy thứ đáng sợ do con người tạo ra thôi sao." Lúc này Triệu Tịnh Di đã lấy lại được khí thế của một cô bé mạnh mẽ, vươn tay nắm lấy cánh tay Trình Trình, dẫn cậu đuổi theo hai người Dương Dương.
Bốn đứa bước vào ngôi nhà ma ám đen tối, chỉ có điều vài phút sau, cả bọn bước ra khỏi đó, hơn nữa tất cả đều lộ rõ vẻ thất vọng.
"Đây là nhà ma rách nát gì vậy chứ? Không đáng sợ chút nào. Mấy ngọn đèn xanh đỏ đó làm tớ chói hết cả mắt." Dương Dương dụi mắt nói.
“Đúng vậy, mấy con ma giả đó không đáng sợ bằng Halloween của bọn tớ.” Rebecca cũng hùa theo.
Triệu Tịnh Di nhìn hai người bọn họ: "Tớ nói không sai chứ, chẳng đáng sợ chút nào."
Trình Trình lúc này mới đưa tay lên nhìn đồng hồ: "Bây giờ đã trưa rồi, chúng ta tới chỗ đu quay tìm ba mẹ đi."
“Hừm.”
Dương Dương xoa xoa bụng, không biết xấu hổ nói: "Vừa nhắc đến ba mẹ là bụng tớ réo lên liền."
Rồi cậu nói với Rebecca: "Cậu có muốn tham dự buổi dã ngoại nhà mình không?"
"Được thôi, nhưng mà tớ vẫn cần xin phép ba cái đã. Giờ này chắc ba mẹ tớ cũng đang ở chỗ vòng đu quay đó." Rebecca vui vẻ nhận lời mời của Dương Dương.
Dương Dương lại liếc nhìn Triệu Tịnh Di: "Còn cậu, có muốn làm quen việc phục vụ trước không? Vậy thì tới lúc bị thua cậu sẽ vào việc rất nhanh."
Mặt Triệu Tịnh Di trắng bệch, tên này thật sự không bao giờ quên nắm bắt cơ hội hại mình.
Lúc này Trình Trình mới lên tiếng: "Cậu cũng tới tham gia đi. Nhà tớ đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn. Tớ cũng thay mặt Dương Dương xin lỗi cậu, nó nói chuyện không suy xét, cậu đừng để ý nhé."
***
Bắc Minh Thiện đang thong thả đi dạo trên bãi cỏ.
Cố Hạnh Nguyên ngồi trên tấm thảm dã ngoại, lấy trong túi ra một cuốn sách và đang đọc nó một cách chăm chú.
Đây là cuốn sách mà cô luôn muốn đọc, nhưng cứ luôn không có thời gian để đọc nó.
Đọc sách dưới trời nắng ấm quả thực là một kiểu tận hưởng, vừa ấm áp vừa dễ chịu.
Chỉ có điều xem được nửa chừng thì cô thấy bóng một người dần phủ lên trang sách.
Không cần nhìn cô cũng biết đó là ai: "Trời nắng đẹp như vậy, sao anh không đi them vài vòng nữa? Anh là người bận rộn nên đừng lãng phí khoảng thời gian tuyệt vời này."
Bắc Minh Thiện đi tới trước mặt Cố Hạnh Nguyên, trầm mặc nhìn cô: "Em ngồi đây đọc sách không lãng phí thời gian tốt đẹp này sao?"
Nói xong, anh cúi xuống lấy cuốn sách trên tay cô.
"Này, trả sách lại cho em! Sao anh không lịch sự chút nào vậy, giật đồ của người ta mà không thèm hỏi tiếng nào."
Cố Hạnh Nguyên nói đoạn, định đứng dậy lấy cuốn sách lại từ tay Bắc Minh Thiện.
Chỉ có điều cô làm vậy cũng vô ích, cô còn chưa đứng vững thì Bắc Minh Thiện đã đặt một tay lên vai cô và nhẹ nhàng nhấn xuống, cô mất trọng tâm ngồi lại xuống thảm cỏ mềm.
Cô tức giận trừng mắt nhìn Bắc Minh Thiện: "Đồ ăn cướp!"
Bắc Minh Thiện không để ý đến cô, đầu tiên là nhìn tên sách, sau đó tùy tiện lật vài trang, cuối cùng đưa sách lại cho Cố Hạnh Nguyên: "Cuốn sách này không phù hợp để em xem."
Cố Hạnh Nguyên đưa tay cầm lấy cuốn sách: "Cuốn sách này có phù hợp với em hay không anh quản được chắc. Hơn nữa, cuốn sách này tại sao lại không phù hợp với em chứ?"
"Lý do rất đơn giản, " Dracula" là một cuốn sách về ma cà rồng. Những con ma này không thích hợp với những người làm mẹ như em, em thích hợp hơn với những cuốn như: Làm thế nào để trở thành một người mẹ tốt, hoặc một cuốn sách như công thức nấu ăn." Bắc Minh Thiện lấy trong túi ra một điếu thuốc đưa lên miệng rồi lấy bật lửa ra châm.
Cố Hạnh Nguyên trợn anh một cái: "Anh biết cái gì chứ, em không nghe mấy lời dị giáo của anh đâu, đây là sự phân biệt đối xử với phụ nữ đó! Tắt thuốc đi, không được phép hút thuốc ở nơi công cộng có biết không vậy hả?”
Bắc Minh Thiện cười nhìn Cố Hạnh Nguyên, anh nhướng mày rồi hút thêm một hơn, sau đó ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân dụi tắt.
Rồi anh cúi người ngồi xuống bãi cỏ, quay đầu nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên: "Em chụp mũ anh quá. Nếu như em nói anh kỳ thị phụ nữ thì thật là oan cho anh. Anh chỉ nói với em có chút vậy thôi mà. Hơn nữa anh không nghĩ đó là phân biệt đối xử, nó giống yêu em hơn. "
Cố Hạnh Nguyên nghe xong thật muốn bật cười: "Anh mạnh miệng ghê. Phân biệt đối xử mà là tình yêu, lời giải thích này thật sự rất phi lý.” “Lẽ nào không phải sao? Vì điều này nên em mới có thể tránh được rất nhiều phiền phức, càng không gây rắc rối cho bản thân đó có hiểu không hả. Có rất nhiều chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu, ẩn sau nó là nhiều âm mưu khác nữa đó.” Vẻ mặt Bắc Minh Thiện có vẻ nghiêm túc với cô.
Những lời này có thể nói là những lời tâm huyết của anh, đồng thời cũng là tổng kết kinh nghiệm của anh suốt bao nhiêu năm trên thương trường.
Anh dường như đã cố gắng hết sức để ngăn cản Cố Hạnh Nguyên dính líu vào, chỉ có điều dường như có điều gì đó đã đi ngược lại mong muốn của cô, cuối cùng cô đã bị vấy vào một chút.
"Được rồi, em không muốn bàn về vấn đề này nữa. Anh có quan điểm của anh, em có nguyên tắc của em. Không có câu trả lời nào cả." Cố Hạnh Nguyên nói rồi lấy sách bỏ vào túi.
***
Hiện tại mối quan hệ gia đình của cô hơi sa sút, vốn dĩ cô đến là để cùng con đi chơi nên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, vì có thể tránh được những phiền toái mà công việc mang lại.
Xa xa, bốn bóng người nhỏ bé đi tới, sau lưng là hai cặp vợ chồng.
Họ nhanh chóng tìm thấy căn lều do Bắc Minh Thiện dựng dưới gốc cây.
Đương nhiên cũng thấy Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên đang ngồi trên bãi cỏ, trông giống như vừa trãi qua một trận đấu đá.
Trình Trình và Dương Dương đồng thời cau mày, tại sao những chuyện như thế này luôn xảy ra khi bố và mẹ ở cùng nhau nhỉ.
Cả hai đều hối hận khi mời Triệu Tịnh Di và Rebecca tới ăn trưa với họ.
“Bố, mẹ.” Trình Trình và Dương Dương tăng tốc chạy đến chỗ Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên.
Lúc Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy bọn trẻ trở lại, nét mặt cô lập tức thoải mái hơn rất nhiều: "Bé con, chơi có vui không vậy?"
Trình Trình gật đầu: "Vẫn ổn ạ."
Dương Dương có chút khổ sở: "Không hẳn vậy, con muốn chơi nhưng Trình Trình không cho con chơi nhiều lắm."
"Anh không để em chơi vì tốt cho em thôi. Mấy trò đó chỉ dành cho những đứa trẻ lớn hơn chơi." Trình Trình ngay lập tức sửa lại câu nói của Dương Dương.
"Trình Trình nói đúng, quả thật có rất nhiều trò chơi ở đây yêu cầu phải cao hơn một chút thì mới cho chơi." Cố Hạnh Nguyên nói đoạn, nhìn thấy sau lưng họ còn có sáu người bốn lớn, hai nhỏ.
Trong số họ, Triệu Tịnh Di và Rebecca cô đều đã từng gặp, cô cũng phát hiện ra rằng còn có một người quen khác ngoài hai đứa trẻ.
“Hi~ Ông Brown, rất vui được gặp ông ở đây.” Cố Hạnh Nguyên nói rồi nở nụ cười đứng lên chào.
Brown, ba của Rebecca gật đầu rất lịch sự: "Ồ, cô Mạc, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Trình Trình và Dương Dương có chút kinh ngạc: "Mẹ, mẹ biết ba của Rebecca sao?"
Cố Hạnh Nguyên cười gật đầu: "Mẹ và chú từng là đồng nghiệp trong một khoảng thời gian ngắn."
Brown quay đầu lại, nhìn thấy Bắc Minh Thiện, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc: "Anh Bắc, không ngờ anh lại ở đây."
Nói xong, ông bước nhanh đến chỗ Bắc Minh Thiện, cúi người đưa tay ra.
Bắc Minh Thiện liếc nhìn ông ta, sau đó đứng lên, anh không có ấn tượng gì về Brown cả: "Xin lỗi, anh là..."
Brown mỉm cười, rồi nói bằng tiếng thứ tiếng bản địa lơ lớ: "Ồ, ha ha. Tôi chưa giới thiệu bản thân: Tôi là Brown, là trợ lý của anh Hòa ở phòng làm việc tập đoàn GT tại thành phố A. Tôi đã gặp anh trong buổi họp báo."
Mặc dù Bắc Minh Thiện vẫn không có ấn tượng gì về ông ta, anh vẫn gật đầu.
"Ồ, thật sự rất kỳ diệu. Cùng lúc đó tôi đã gặp cô Mạc và anh Bắc." Nụ cười của Brown dường như che giấu một số điều khác bên trong.
Trình Trình đi tới chỗ Bắc Minh Thiện: "Ba, con gặp bạn học ở đây nên mời bọn họ đi ăn trưa với chúng ta, ba thấy được không?"
Bắc Minh Thiện thấy sáu người nữa xuất hiện trong nháy mắt, sau đó nhìn lại hai đứa con của mình.
Trình Trình và Dương Dương nhìn anh với ánh mắt mong đợi.
Anh gật đầu: "Được, chỉ có điều đồ ăn chúng ta chuẩn bị không nhiều."
Tên Bắc Minh Thiện này thế mà thực sự đồng ý! Điều này khiến Cố Hạnh Nguyên thấy bất ngờ.
Chẳng lẽ tên này đột nhiên đổi tính rồi sao?