Mùa đông lạnh lẽo nhất đã qua đi.
Đêm đầu xuân dù vẫn còn hơi se lạnh, song cũng đã chướm chút hơi ấm ngày xuân, đã không còn cái lạnh cắt da cắt thịt như tiết trời mùa đông
nữa.
Nhưng cõi lòng Cố Hạnh Nguyên vẫn còn đang dừng lại giữa mùa đông.
Đã một tuân trôi qua từ khi Lục Lộ gặp tai nạn giao thông.
Lục Lộ vẫn lắng lặng năm trên giường bệnh, tuy các chỉ số sức khỏe đều đã ổn định lại nhưng bà vẫn trong tình trạng hôn mê.
Từ lúc Cố Hạnh Nguyên mở sấp giấy xét nghiệm DNA kia ra thì cô rốt cuộc cũng đã tìm được người mẹ ruột thất lạc hơn hai mươi năm của mình.
Thế nhưng ông trời trêu ngươi, giờ phút này tuy mẹ cô đang nằm ngay trước mặt song hai người vẫn không thể nhận lại nhau được...
Cô Hạnh Nguyên buồn bã thở dài, cô câm lấy một chiếc tăm bông nhúng nước nhẹ nhàng chấm lên môi mẹ để làm ẩm đôi môi khô cong của bà.
"Mẹ, mẹ hãy mau tỉnh lại đi, có được không..." Cô cúi đầu lẩm bẩm, nơi khóe mắt vẫn còn vương lại những giọt lệ.
Vân Chi Lâm đứng cạnh không đành lòng thấy cô như vậy: "Nguyên Nguyên, em đừng lo, không phải tình hình của dì vẫn đang chuyển biến tốt đó sao? Dì ấy nhất định sẽ tỉnh lại thôi"
"... Đúng vậy, mẹ em sẽ khỏe lại thôi... Mấy năm nay cuộc sống của bà cũng không suôn sẻ hạnh phúc, sao ông trời có thể đành lòng đối xử tệ bạc với bà như thế chứ, đúng không?" Cố Hạnh Nguyên khe khẽ trả lời, nhớ đến quá khứ đau thương của mẹ mà Vân Chi Lâm đã kể cho cô nghe thì lòng cô lại không kìm được mà lại quặn đau.
"Đúng đấy!" Vân Chi Lâm nói như đang muốn tiếp thêm lòng tin cho cô, anh mỉm cười gật đầu: "Vì vậy nên em phải chăm sóc bản thân thật tốt, phải vậy thì mới có sức chăm sóc dì"
Lúc này thì trên đôi môi bợt bạt của Cố Hạnh Nguyên mới nở một nụ cười thoải mái: "Đúng vậy, em không thể gục ngã được, trừ mẹ ra thì ba đứa nhỏ cũng cần có em.."
Nhắc đến ba bé nhỏ Trình Tình, Dương Dương và Cữu Cữu, khuôn mặt xinh đẹp của cô chợt sáng bừng lên đây vẻ thỏa mãn, đôi mắt cô sáng rỡ ánh lên vẻ ấm áp.
"Ha ha, đương nhiên rồi. Hôm nay Dương Dương còn lén gọi điện hỏi anh là em ở thành phổ S có phải đang bận đi cùng anh không? Còn hỏi có phải là em không tính quay vê thành phố A nữa đúng không? Có phải em tính định sinh một đứa bé với anh, sau đó bỏ rơi chúng." Vân Chỉ Lâm nhớ đến giọng điệu láu lỉnh của nhóc Dương Dương thì liền không nén nổi mà bật cười.
Cố Hạnh Nguyên trợn mắt nói: "Thằng nhóc ngịch ngợm này, hèn gì ngày nào gọi điện cũng hỏi em đang làm gì, giỗng như đang tra hỏi vậy:
Cô vừa bực mình lại vừa thấy buồn cười, ba của thằng bé cả tuần nay còn chẳng thèm quan tâm gì đến cô, ấy vậy mà thăng bé còn thay ba mình tra hỏi cô nữa chứ.
Ba đứa bé... Khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm của Bắc Minh Thiện thoáng chợt hiện ra trong đầu cô.
Một tuần trước, ngay vào cái ngày mà mẹ gặp tai nạn, anh đã quay về thành phố A ngay trong đêm.
Vì anh vội muốn gặp Phỉ Nhi của anh...
Cô nở một nụ cười đảng chát, trong lòng cũng trào dâng một nỗi sót xa.
"Chứ còn gì nữa, ngay lúc đó anh thấy ghen tị, thế nên hỏi thẳng thằng nhóc Dương Dương kia: Không phải con vẫn luôn muốn để mẹ cưới ba Chi Lâm đó sao? Rồi em đoán thử xem cậu bé đã trả lời như thế nào?"
Vân Chi Lâm vừa cười vừa tỏ vẻ bất lực mà lắc đầu, bắc chước giọng điệu của Dương Dương, đẹo dẹo nói: "Thằng bé nói: Nếu mẹ cưới chú thì sẽ phải sinh em bé với chú, nhưng mà em bé sẽ không thể thống minh bằng con, không đẹp bằng con, không giàu bằng con, mà quan trọng nhất là, nếu như sinh một em bé trai có khi sau này nó lại đi chơi bê đề nữa! Vậy thì tội quá... Có đúng không?"
"Sau đó anh không chịu, hỏi lại thằng nhóc: Sinh một bé gái là được thôi chứ gì?" Vân Chi Lâm vừa buôn cười vừa tức giận: "Rồi em đoán xem thẳng bé nói gì”
"Nói gì cơ?" Cố Hạnh Nguyên mở to mắt hỏi.
"Nhóc nói: Sinh bé gái cũng thay đổi giới tính được mà, sau khi biến thành con trai vẫn sẽ chơi bê đê thôi!" Vân Chi Lâm nói tới đây thì đã rất bực rồi: "Thằng nhóc xấu xa kia chướng mắt anh vậy luôn, anh còn chưa có con mà đã trù con anh là gay rồi”
Cổ Hạnh Nguyên sửng sốt một chút rồi liên phì cười: "Thằng bé này, giờ càng ngày càng không biết kính trọng người lớn! Khi nào về em sẽ dạy cho nó một bài học."
"Không sao mà, ha ha, thằng bé cũng không có ý gì, chỉ là sợ em sẽ bỏ rơi nhóc và Trình Trình thôi” Vân Chỉ Lâm cười rồi thở ra một hơi, từ lần ở trước ủy ban phường khi Cố Hạnh Nguyên buông tay anh thì anh đã biết rằng đời này anh và cô không thể ở bên nhau được nữa...
Anh lặng lẽ chôn dấu nỗi buồn thương và nuối tiếc ấy vào sâu trong đáy lòng, để nó mục nát trong âm thầm...
"Cũng đã khuyu, Nguyên à, để anh đưa em về nghỉ ngơi đi, ở đây dì Lục Lộ có y tá trông rồi, nếu có chuyện gì họ sẽ thông báo ngay cho chúng ta” Vân Chi Lâm nói giọng dịu dàng, anh nhìn hai bên má hóp lại của cô mà đau lòng khôn siết.
Cố Hạnh Nguyên lắng lặng nhìn thoáng qua Lục Lộ vẫn đang hôn mê, rồi cô gật đầu nói: "Ừm, ngày mai em lại tới thăm mẹ. Phiền anh quá, Chi Lâm"
"Ngốc quá, không cần khách sáo với anh làm gì
Vân Chi Lâm lái xe, dọc đường thỉnh thoảng lại kể chuyện để chọc cho Cố Hạnh Nguyên cười, muốn làm dịu đi bầu không khí áp lực dạo gần đây.
Không lâu sau xe đã chạy đến khách sạn mà mấy ngày nay Cổ Hạnh Nguyênn ngủ lại.
Trước lúc xuống xe, Cố Hạnh Nguyên khựng lại một chốc, cô nhìn về phía Vân Chỉ Lâm rồi nói: "Chi Lâm, mấy ngày nay cũng may mà có anh... Nếu không em thật không biết phải làm sao nữa, em..."
"Suyt!"
Vân Chi Lâm mỉm cười lắc đầu, đoạn anh duỗi tay ôm cô vào lòng, vỗ lưng cô an ủi: "Đừng sợ, khi nào sức khỏe của dì Lục Lộ ổn định hơn, chúng ta sẽ đưa dì ấy về bệnh viện ở thành phố A, như vậy em có thể vừa chăm sóc dì vừa chăm sóc bọn nhỏ rồi"
"Vâng... Trái tim Cố Hạnh Nguyên như đang khẽ rung lên, lòng vô cùng cảm động, cô cũng ôm lại anh thật chặt giống như một người thân trong gia đình vậy, nghẹn giọng nói: "Chi Lâm, cảm ơn anh..."
Người đàn ông này hiểu được sự sợ hãi bất lực của cô, cũng thương xót cô vì mọi chuyện, nhưng cô lại không thể yêu anh...
Trái tim Vân Chi Lâm như đang rỉ máu, nụ cười chua chát đọng lại nơi khóe môi anh, anh nào có thể đòi hỏi thêm gì nữa, cô cũng chỉ có thể nói được ba chữ "cảm ơn anh" mà thôi.
Thở dài một hơi, Vân Chi Lâm chỉ đành nói sang chuyện khác với mong muốn xoa dịu di nỗi đau trong lòng: "Bác sĩ nói với tình huống của dì Lục Lộ thì người bệnh có thể sẽ tỉnh lại sau vài ngày, cũng có thể phải tốn vài năm, có khi cả đời cũng không tỉnh lại được... Nguyên à... Em chuẩn bị tâm lý chưa?”
Tuy Cố Hạnh Nguyên có ngập ngừng giây lát, nhưng rồi ngay sau đó cô đã nở một nụ cười dịu dàng và kiên định: "Vâng! Em đã chuẩn bị rồi! Tuy không biết khi nào mẹ mới có thể tỉnh dậy, nhưng chỉ cần năm đó bà không phải thật sự nhẫn tâm bỏ rơi em thì cũng đáng để em bảo vệ bà, nếu không mấy năm nay bà cũng đâu cân tìm em chứ, đúng không?"
"Đúng vậy.."
Vân Chi Lâm nhắm mắt lại, anh hít một hơi thật sâu, âm thầm hít vào hương thơm của riêng cô.
Sau đó anh lưu luyến mở mắt ra, choàng lấy cánh tay cô rôi ngập ngừng nói: "Muộn rồi, mau lên phòng nghỉ ngơi đi. Anh phải về thành phố A một chuyến xử lí vài việc”
"Bây giờ luôn sao? Muộn vậy?" Cô thấy hơi ngạc nhiên, sự mệt mỏi trong mắt anh làm cô thấy áy náy trong lòng: "Xin lỗi anh, máy hôm nay vì chuyện của mẹ mà anh phải đi qua đi lại hai nơi, vất vả anh quá”
"Không vất vả, chuyện của em cũng chính là chuyện củ anh mà! Huống chỉ phiên tòa xử vụ cháy công trình Ánh" cũng sắp mở rồi, anh cũng có chuyện cần làm ở thành phố S mà, nhân tiện chăm sóc dì Lục Lộ thôi, em đừng áy náy làm gì, biết không?"
"Nói chung là, Chi Lâm... Cảm ơn anh cảm ơn anh cảm ơn anh!"
"Ha ha, em đó.." Vân Chi Lâm thật sự chịu cô luôn, anh chỉ biết trìu mến mà xoa đầu cô.
Hai người họ không hê nhận ra, trong góc tối ở phía bên kia đường, có một chiếc xe đang dừng ở đó.
Bọn họ cũng không hề biết rằng có một người đã nhìn thấy hết cảnh tượng ôm ấp, chia tay lưu luyến và đầy yêu thương đấy...Đôi mắt sâu thắm lạnh lùng của người đó phút chốc như kết thành băng!
"Được rồi, đã khuyu rồi..." Vân Chi Lâm buông cô ra mà lòng vẫn còn lưu luyến: "Quay về hãy nghỉ ngơi cho đàng hoàng đi, có lẽ phải đến tối mai anh mới có thể quay về thăm mẹ và em, em phải chăm sóc bản thân đó, biết chưa?"
"Ừm, em biết rồi..." Cô nhẹ giọng trả lời anh: "Chí Lâm, chắc dạo này anh bận lắm đúng không, thật ra anh không cần phải bận tâm nhiều về em và mẹ..."
"Xuyt. Không được khách sáo với anh nữa” Vân Chi Lâm cắt ngang lời cô, anh nói đùa: "Vê đi, nẽu em còn không đi, anh không ngại ép em ở lại trong xe đâu... Ha ha...
"Ha ha, anh dám làm gì em cơ chứ?" Giọng điệu thoải mái của Vân Chi Lâm cũng khiến cô nhẹ nhàng hơn, cuối cũng Cố Hạnh Nguyên cũng đã nở một nụ cười hiếm hoi suốt mấy ngày nay, cô vừa nói đùa vừa mở cửa xuống xe: "Được rồi, em lên phòng đây"
"Ừm, em đi đi"
Vân Chi Lâm nhìn cô xuống xe, trong mắt anh chất chứa nỗi lưu luyến và cả sự kìm nén nữa.
Một tiếng rầm" vang lên, Cố Hạnh Nguyên đóng cửa xe lại rồi đứng trước kính xe cười vẫy tay với anh: "Tạm biệt, thượng lộ bình an nha, Chi Lâm”
Khuôn mặt cô sáng bừng và nụ cười chói lóa như muốn đâm xuyên đôi mắt Vân Chỉ Lâm.
Con ngươi của anh chợt co lại, sợ hãi bản thân mình không thể kìm nén được thứ tình cảm kia nữa, thế là anh vội vã lái xe rời đi...
Vân Chi Lâm nghĩ, hóa ra việc buông tay nói thì dễ mà làm thì lại khó khăn vô cùng.
Cho đến tận khi xe của Vân Chi Lâm khuất dần nơi ngã tư tối đen kia, Cố Hạnh Nguyên vẫn luôn mỉm cười nói:
"Chi Lâm, nhất định phải lái xe cẩn thận đó..."
Góc đường bên kia, dưới bóng đêm, trong chiếc xe loang lổ những vệt bùn đất, đôi mắt sắc bén tối tăm kia rốt cuộc đã không thể chịu đựng được nữa!
Dù cho khuôn mặt tuấn tú đó có dính đây nhưng viết dơ thì vẫn không thể nào che lấp được ngọn lửa đang hừng hực cháy trong mắt anh.
Một tuần không gặp, dù đó là do anh cố tình để mặc cô ở lại thành phố S, chẳng thèm quan tâm gì tới cô, song đó đều là vì anh muốn đánh lạc hướng Đường Thiên Trạch mà thôi!
Không thể để Hạnh Nguyên trở thành bia ngắm cho Đường Thiên Trạch báo thù!
Thế nhưng hãy nhìn xem, bây giờ anh lại trông thấy những gì?
Anh trơ mắt nhìn cô gái đã một tuần không được gặp kia tươi cười với tên Vân Chi Lâm kial
Cô cười tươi như hoa vậy!
Chết tiệt!
Cô đã bao giờ cười tươi vậy với anh đâu!
Rầm!
Mặc kệ những vết thương trên tay, anh đấm thật mạnh vào vô lăng, chỉ muốn xuống xe rồi bóp cổ người phụ nữa đó thôi!
Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy xe của Vân Chi Lâm đã đi xa, lúc này cô mới quay người lại, trên môi cô không còn nụ cười nữa, mệt mỏi thở ra một hơi, sự cực nhọc suốt mầy ngày nay lúc này đã hẳn rõ trên khuôn mặt cô.
Sự cực nhọc ãy đã từng khiển cô hâu như không có được người bạn tốt nào, cô thật sự rất trân trọng người bạn là Vân Chi Lâm, và hơn hết là cô đã nợ anh nhiêu như vậy...
Cố Hạnh Nguyên vừa suy nghĩ vừa quay người đi vào khách sạn, tự nhủ ngày mai nên gọi cho Anna một cuộc.
Nếu không phải vì dạo gân đây đã có quá nhiều chuyện xảy ra thì cô cũng sẽ không hết lân này tới lân khác hoãn lịch vê nước của con gái.
Cô lại nhớ tới khuôn mặt trắng trẻo mủm mĩm của con gái và cả điệu bộ khi bĩu môi của bé, nếu bé trông thấy hai người anh sinh đôi của mình thì không biết bé sẽ như thế nào? Suy nghĩ một hồi cô lại nở một nụ cười hạnh phúc, thật là nhớ mấy đứa nhỏ quá...
Bước khỏi thang máy, cô đi thẳng đến phòng của mình.
Có lẽ là vì đang suy nghĩ quá nhập tâm vê mãy đứa nhỏ thế nên cô không hề phát hiện tiếng động sau lưng mình.
Gô lấy thẻ phòng mở của ra, còn chưa kịp cắm thẻ vào chốt bật đèn thì bỗng nhiên...
Đẳng sau lưng có ai đó đẩy mạnh cô vào trong phòng!