Vô liêm sỉ!
Anh ta tự cho mình quan trọng thế nào trong trái tim cô?!
Đột nhiên một chiếc xe đỗ xịch lại, cửa xe bật mở mạnh và anh lạnh lùng tiến vào…
Trong phòng, toàn bộ sàn nhà đề phô bày ra chất liệu gỗ không hề trải thảm.
Trình Trình đang quỳ trên sàn gỗ ngay cửa ra vào, không biết cậu bé đã quỳ được bao lâu nhưng hai đầu gối cậu thì đã tê dại từ lâu rồi.
Đôi mắt sáng trong vẫn luôn ngóng nhìn ra ngoài cửa, chờ mong bóng dáng ấy xuất hiện…
Hoặc cũng có lẽ là chợ đợi bóng dáng của cả hai người nào đó.
Còn bên cạnh Trình Trình là Dương Dương đang nằm giang tay giang chân ngủ say túy lúy trên sàn nhà. Như thể tất cả những chuyện xảy ra đêm nay đối với Dương Dương mà nói, chẳng có gì to tát cả, cho dù ông trời có sập thì cậu vẫn bình thản như thường.
Hình Uy cũng đang quỳ bên cạnh Trình Trình. Hết cách rồi, anh ta đã nhiều lần khuyên bảo, nhưng cậu chủ nhỏ lại mắt điếc tai ngơ nên cậu đành phải quỳ cùng cậu chủ nhỏ.
Đột nhiên, từ ngoài cửa có tiếng bước chân nặng nề vang lên…
Trình Trình giật mình, vội vàng nhướn mi mắt đã trĩu nặng vì buồn ngủ, trông thấy bóng dáng cao lớn của cha mình, ánh mắt của cậu lóe lên niềm vui nhưng ngay lập tức ánh mắt đang háo hức chờ đợi ấy liền ảm đạm đi khi không thấy bóng dáng của mẹ đâu hết.
“Ông chủ!” Hình Uy cung kính gọi.
Bắc Minh Thiện mới vừa bước vào nhà thì đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Anh liếc nhìn Trình Trình đang quỳ trên sàn nhà, khẽ nhướn mày, chất vấn: “Con làm gì vậy? Nhận lỗi sao?”
Thân hình nhỏ bé của Trình Trình run lên, cậu ngước mắt nhìn người ba lạnh lùng, cao ngạo của mình rồi ngoan ngoãn bình tĩnh gật đầu.
Bắc Minh Thiện vốn đang rất phẫn nộ trong lòng nên khi nhìn thấy đôi mắt trong veo nhìn thấu mọi chuyện của cậu con trai giống y chang Cố Hạnh Nguyên thì anh lại càng tức giận! Lúc trước anh đã từng cảm thấy ánh mắt của con mình giống cô như đúc, tại sao khi ấy anh không nghĩ ra cô chính là mẹ của đứa trẻ chứ?!
Có lẽ cô nói đúng, anh hoàn toàn không quan tâm mẹ ruột của Trình Trình là ai!
“Con nhận lỗi gì? Con cũng biết mình sai ở đâu sao?” Anh lạnh lùng khiển trách Trình Trình, dựa vào đâu mà bọn họ ai cũng biết con anh thì chẳng biết gì? Đem anh ra làm trò đùa vui lắm sao?!
Trình Trình chớp chớp ánh mắt, nhướn mày lên, và câu đầu tiên cậu nhóc thốt ra chính là: “Ba ba, là lỗi của con, con không nên giấu ba chuyện giải thưởng, cũng không nên mời mẹ đến tham dự buổi lễ. Mọi chuyện đều là lỗi của con, xin ba đừng trách mẹ, được không…”
Hit! Bắc Minh Thiện hít một hơi thật sâu!
Hình Uy không khỏi thay cậu chủ nhỏ Trình Trình toát mồ hôi lạnh, những lời mà cậu chủ nhỏ Trình Trình vừa nói, quả thực là lửa cháy đổ thêm dầu mà!
Bắc Minh Thiện híp đôi mắt với ánh nhìn sâu xa của mình và quan sát đứa con đang quỳ, nghiến rang ken két: “Giỏi lắm! Xem ra con đã biết mẹ con là ai từ trước rồi!”
Anh nói xong, lại liếc thằng nhóc tinh ranh đang nằm ngủ chổng vó bên cạnh Trình Trình!
Đồng tử co rụt lại, anh lại mắng Trình Trình: “Con cũng đã biết đến sự tồn tại của thằng nhóc thối tha này từ trước rồi, phải không?!”
Trình Trình lảng tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng người ba lạnh lùng hà khắc nhưng vẫn trấn định gật đầu: “Đúng vậy, ba ba…”
“Chết tiệt! Biết rồi mà con vẫn còn hùa theo bọn họ để lừa gạt ba?” Bắc Minh Thiện siết chặt nắm đấm: “Ba nuôi con suốt năm năm trời đều là công cốc sao! Còn mẹ con vừa mới xuất hiện con liền ngoắc đuôi chạy theo, rốt cuộc trong mắt con còn có người ba này hay không?!”
Uổng công anh lúc trước còn động lòng trắc ẩn.
Vì nghĩ cho con mình chỉ có một người thân là anh nên rốt cuộc anh vẫn không nỡ để cho con dẫm vào vết xe đổ của mình, không nỡ để cho con phải trai qua một tuổi thơ cô đơn lạc lõng giống như mình.
Nhưng hóa ra, anh đã đoán sai rồi!
Bắc Minh Tư Trình hoàn toàn không cần anh!
Thân thể bé nhỏ của Trình Trình lại run lên, lần này, cậu lấy hết dũng cảm nhìn vào mắt ba mình, vẻ mặt xuất hiện sự già dặn trước tuổi và đáp lời: “Ba ba… là ba bắt con phải ra nước ngoài, có phải ba cảm thấy có đứa con này hay không cũng không quan trọng không, ba mới là người chưa bao giờ tự xem mình là cha ruột của con… Nhưng mẹ thì không như vậy, mẹ luôn ôm con vào lòng, mẹ thật sự yêu con, cho con sự ấm áp, khiến con cảm thấy được mình là người quan trọng nhất của mẹ… Đó là những thứ mà ba chưa từng cho con!”
“…” Ánh mắt của Bắc Minh Thiện bất chợt lóe lên một tia hung dữ, anh cảm thấy buồn cười vì những lời Trình Trình nói.
Quả thật, anh thừa nhận mình không biết cách làm ba!
Anh thừa nhận anh không có biện pháp nói ra những lời yêu thương con!
Một người lạnh lùng như anh ngay cả chính bản thân cũng bị chính mình thờ ơ huống hồ mang đến sự ấm áp cho người khác?
Vì thế, anh tức giận đến mức đá vào Dương Dương đang ngủ say như con lợn chết!
Nhưng dù sao đứa nhỏ này vẫn còn quá nhỏ nên anh đã khống chế lực đá của mình. Cho dù anh có phát điên đi nữa cũng không thể khiến con trai mình bị thương được!
Trong lúc ngủ mơ dường như Dương Dương cảm giác được có người đá mình nên cậu liền cáu bẳng cằng nhằng: “Ai ya… Cút đi…” Sau đó, thân hình bé nhỏ lại nghiêng sang một bên tiếp tục ngủ…
“Ngồi dậy!”
Trình Trình nhíu mày vội vàng lay lay thân thể của Dương Dương, thấp giọng gọi: “Dương Dương dậy đi!”
Ai ngờ, cánh tay nhỏ bé của Dương Dương lại phẩy phẩy đuổi Trình Trình như đuổi ruồi: “Ai yo, đừng có gọi nữa… Người ta muốn ngủ một giấc mà…”
Trình Trình đành phải lay mạnh hơn: “Dương Dương mau dậy đi, ba ba về rồi.”
“Oa oa… Về thì về…” Hiển nhiên là Dương Dương vẫn chưa lấy lại sự tỉnh táo, dáng vẻ như thể có là vua về thì cũng chẳng sao. Cậu chổng mông, tiếp tục ngáy khò khò!
Một người đàn ông cao ngạo, lạnh lùng như Bắc Minh Thiện há có thể dễ dàng bỏ qua cho thằng con như vậy sao?
Anh đột nhiên cúi người, cánh tay rắn chắc nhấc bổng Dương Dương bé nhỏ lên, không nói một lời, lột trần quần của cậu nhóc ra, sau đó dựng ngược Dương Dương lại, bàn tay…
Bốp… Bốp mấy tiếng, anh đã phát vào mông đít mập mạp mịn màng của Dương Dương mấy cái…
“Ô oa oa…” Dương Dương thét chói tai, lúc này cậu mới bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, ôi cái mông. Mấy cái phát đít đau điếng khiến cậu nhóc ngoác miệng hét lên: “A a a, ông ba đáng ghét, ba là đồ đáng ghét, tại sao lại đánh con…”
Mỗi một “lại” của Dương Dương càng khiến cho ánh mắt của Bắc Minh Thiện sa sầm.
“Lại đánh con? Hiển nhiên, con giả mạo Bắc Minh Tư Trình không phải một hai lần nhỉ! Lừa được ba rất vui, phải không!”
Bốp…
Lại một phát vỗ vào mông đít của Dương Dương! Lại là cái mông!
“Ô a…” Dương Dương đau đến rống lên, tính tính cũng tương đối nóng nảy: “Lừa gạt ba gì chứ! Ba là lão già hồ đồ, không phân biệt được con và Bắc Minh Tư Trình thì trách ai chứ? Ba có trách thì trách ba của ba đã sinh ra một đứa con đầu óc ngốc nghếch như ba!”
“Cái gì!” Bắc Minh Thiện trừng lớn đôi mắt, lần này xem như được mở rộng tầm mắt rồi: “Rốt cuộc ai đã dạy con nói những lời vô giáo dục như vậy hả? Còn dám mắng cả ba?! Con ngứa đòn rồi phải không! Còn nữa, cái gì mà ba của ba sinh ra một đứa con có đầu óc ngốc nghếch hả? Vậy còn con, con cũng là thằng ngốc do chính người cha đáng ghét mà con nói sinh ra đó!”
Ngay sau đó, lại bốp một tiếng nữa!
Dương Dương đau đến mức òa khóc thật lớn: “Ô oa oa, Dương Dương không phải do con người đáng ghét đó sinh ra, con người đáng ghét đó chỉ biết đánh người không biết nói đạo lý! Dương Dương muốn mẹ, mẹ ơi…”
Dương Dương bị nhấc bổng lên trông chẳng khác gì một chú gà con giãy dụa trong gió, vô cùng đáng thương…
Đứa nhỏ này liên tục gọi mẹ, gọi đến mức khiến cho sắc mặt của ba Thiện cũng lạnh lùng theo!
“Muốn mẹ à? Đừng hòng ông đây cho đi gặp mẹ!”
Lập tức, tay lại phát liên tục lên mông bốp bốp…
Tiếng gào khóc thảm thiết của Dương Dương vang vọng khắp cả khu nhà cao cấp…
Đêm hôm đó, khi Bắc Minh Thiện biết được Cố Hạnh Nguyên chính là mẹ ruột của hai đứa con sinh đôi nhà mình thì đầu tiên là choáng váng, sau đó nổi điên và cuối cùng là ba Thiện ra tay đánh đòn…
Choáng váng là vì người phụ nữ mà mình ngày đêm nhung nhớ đột nhiên biến thành mẹ của hai đứa con khiến anh phải trợn tròn mắt.
Điên là bởi vì ba mẹ con họ đã đùa bỡn anh, bức anh phát điên.
Đánh đòn là bởi vì hóa ra con anh không chỉ có một mình Bắc Minh Tư Trình! Người phụ nữ ấy không những gạt anh mà còn bắt cóc mất một đứa con của anh, …
Ba ngày sau.
Một vụ kiện gây chấn động toàn thành phố A.
Nội dung của vụ kiện là tổng giám đốc Bắc Minh Thiện của tập đoàn doanh nghiệp Bắc Minh thị lớn nhất nước, tiếng tăm lừng lẫy tranh giành quyền giám hộ một bé trai năm tuổi với một cô gái bí ẩn.
Vụ kiện vừa diễn ra đã gây xôn xao khắp nơi nơi, khiến cả thành phố dậy sóng!
Các công ty truyền thông, các tòa soạn báo lá cải ở thành phố A hận không thể đào sâu ba thước đất, moi ra cho bằng được tư liệu bối cảnh của người phụ nữ và đứa bé năm tuổi bí ẩn kia. Dù gì chuyện này cũng khiến người ta phải giật mình bởi họ chưa từng nghe nói đến chuyện cậu hai nhà Bắc Minh của thành phố A kết hôn thì cớ làm sao lại tòi ra một đứa con trai chứ?
Nhưng Bắc Minh Thiện lại bảo vệ đứa bé này rất cẩn thận, thế cho nên những tay săn ảnh muốn chụp lén cậu bé cuối cùng đều tay trắng ra về.
Tuy không moi ra được thông tin mật về cậu hai Bắc Minh nhưng các phóng viên thần thông quảng đại kia vẫn lôi được người phụ nữ bí ẩn kia ra.
Nhưng điều khiến người ta không ngờ được chính là người phụ nữ bí ẩn ấy lại không phải ngôi sao nổi tiếng Sunny mà là một người phụ nữ vô cùng bình thường.
Nghe nói là con gái của một ông chủ công ty bị phá sản, bối cảnh gia đình có thể nói là cực kỳ bình thường, bất luận là lai lịch, trình độ học vấn hay thậm chí là mọi phương diện đều không thể sánh bằng một người anh tuấn, giàu có đứng đầu bảng các đại gia như Bắc Minh Thiện!
Nhưng một người phụ nữ bình thường như vậy là trở thành bị cáo của phiên tòa đồng thời còn là mẹ ruột của đứa bé năm tuổi.
Sân bay quốc tế thành phố A.
Cố Hạnh Nguyên xuống máy bay cùng Vân Chi Lâm, quay trở về thành phố A từ Australia.
Hơn ba tháng trời mới quay trở về quê cũ thân thương.
Lúc này trong cô ngập tràn cảm xúc khi nhớ lại tâm trạng lúc rời đi.
Mới vừa bước ra khỏi sân bay, cô đã lập tức bị các tay săn ảnh cho báo lá cải chờ đợi đã lâu vây quanh.
Ngay lập tức, tiếng máy quay, máy ảnh, ánh đèn chớp lóe không ngừng.
Cố Hạnh Nguyên bị này ánh sáng bất ngờ làm cho chói mắt.
Vân Chi Lâm ôm cô vào lòng theo phản xạ tự nhiên và dùng tay che mặt cô lại.
“Cô là cô Cố phải không? Nghe nói cô vừa mới đi nghỉ ở Australia về, lần này về nước là để giành quyền nuôi con với cậu hai Bắc Minh, cô thấy thế nào…”
“Xin hỏi năm đó cô cùng cậu hai Bắc Minh rốt cuộc đã có quan hệ như thế nào mới có thể sinh ra con của anh ấy? Là tình nhân? Hay là tình một đêm?”
“Tình cảm giữa cậu hai Bắc Minh và Sunny đã kéo dài được mười năm, hai người họ cùng nhau vượt qua biết bao khó khăn, trong khi con trai của cô lại chỉ có năm tuổi, xin hỏi năm xưa có phải cô là kẻ thứ ba đã chen chân vào chuyện tình cảm giữa cậu hai Bắc Minh cùng Sunny không?”
“Cô Cố, có phải cô muốn lợi dụng đứa con của mình để đạt được mục đích làm mợ chủ nhà Bắc Minh không? Cô có cảm nghĩ gì đối với hành vi giành quyền giám hộ đứa bé của cậu hai Bắc Minh?”
“Xin hỏi người đàn ông bên cạnh cô là ai? Anh ta là tình nhân của cô sao?”
“Đối đầu với một đối thủ mạnh như cậu chủ Bắc Minh, liệu cô có lòng tin mình sẽ thắng vụ kiện này không?”
…
Chỉ trong nháy mắt, hàng trăm ống kính máy ảnh ngắn dài đã chĩa về phía cô, câu hỏi của các phóng viên dồn dập không ngớt.
Cố Hạnh Nguyên bị hỏi bất ngờ không kịp trở tay nên chẳng biết nói gì để chống đỡ cục diện. Hai tay theo bản năng bảo vệ bụng, dựa vào lòng hướng Vân Chi Lâm.
Vân Chi Lâm một tay bảo vệ đầu của cô, một tay thay cô ngăn cản những ống kính lạnh lùng đang chĩa vào nhưng rốt cục anh cũng không thể nhịn được nữa, khẽ quát lên…