Mục lục
Nhiệm Vụ Sinh Đẻ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng ý nghĩ xoay chuyển: được, được, đợi lát nữa tôi xem anh còn có bao nhiêu mặt mũi.

Xe lần nữa khởi động, dần dần lái vào trong hầm để xe.

Cô vừa lái nửa đầu xe vào trong hầm thì nghe thấy giọng nói biếng nhác của Bắc Minh Thiện:

“Em có thể dừng xe ở vị trí trước đây của tôi, tôi không muốn tốn thời gian đi bộ đến chỗ thang máy. Nếu như em không dừng ở đây tôi sẽ không xuống xe.”

“Kén trước chọn sau như em sao không thể khiến anh mệt chết đi chứ.” Cố Hạnh Nguyên không khách khí mắng một câu, điều này là chưa từng thấy cái đuôi rùa như này của tên Bắc Minh Nhị.

Cô có thể hoàn toàn không cần để tâm đến lời càm ràm này của Bắc Minh Thiện, tiếp tục đỗ xe ở đó, sau đó trưng ra bộ dạng phớt lờ anh, khí chất cao ngạo đi về phía thang máy.

Nhưng bây giờ cô lại không thể làm như thế, còn phải ở tên Bắc Minh Nhị này lại vì có chỗ dùng khác.

Coi như lại nhịn anh ta một lúc nữa đi.

Cố Hạnh Nguyên hít một hơi, lại lùi xe ra, lái xe về phía chỗ đỗ xe chuyên dụng của Bắc Minh Thiện.

Chỗ để xe này của Bắc Minh Thiện rộng đến 80 mét vuông.

Xung quanh dùng tường thấp ngăn cách với những chiếc xe khác, cũng thể hiện sự độc đáo riêng.

Trên bức tường thấp là thủy tinh dày dẫn thẳng lên nóc, xuyên qua thủy tinh, có thể nhìn rõ đồ đạc bên trong.

Cửa vào là một cổng cuốn bằng tre. Nếu như là xe của Bắc Minh Thiện, khi sắp tới gần, cửa sẽ từ từ mở ra.

“Xoạt xoạt xoạt xoạt….”

Khi Cố Hạnh Nguyên lái xe đến gần cửa vào, cánh xe đó vậy mà cũng mở rồi. Điều này khiến cô cảm thấy có hơi bất ngờ, bởi vì cô biết cánh cửa đó là cảm ứng, chỉ có Bắc Minh Thiện mới có thể vào.

“Ngây ngốc cái gì, còn không lái vào.”

Tên này giống như mọc con mắt thứ ba vậy, dù khi nhắm mắt dưỡng thần, cũng có thể biết Cố Hạnh Nguyên lúc này có biểu cảm gì.

Cố Hạnh Nguyên đối với anh thật sự có hơi bất lực rồi.

Sau khi xe đang đi vào, cửa lại dần dần đóng lại.

Sau đó xe hơi cũng tắt máy.

Khoảnh khắc cửa lớn đóng lại, xung quanh vốn dĩ có hơi ồn lập tức biến mất.

Thật là không ngờ, bên trong này lại như thế. Đây vẫn là lần đầu tiên cô vào chỗ này. Trước đây cô chỉ nhìn qua từ bên ngoài của gara này, bởi vì rèm cửa trong gara đều luôn kéo xuống.

Cố Hạnh Nguyên ngoảnh đầu quan sát cách bài trí và đồ đạc của chỗ này.

Trước đầu xe của bọn họ chính là thang máy chuyên dụng dẫn thẳng đến phòng làm việc, vị trí tường kính thủy tinh ở hai bên xe để một dãy kệ lớn ngay ngắn, bên ngoài chúng có màu sắc đồng nhất, cho nên không nhìn ra rốt cuộc được làm như chất liệu gì. Hơn nữa mỗi một cái kệ đều có cánh cửa thủy tinh, nhìn vào rõ ràng rất tinh tế.

Xuyên qua cửa thủy tinh có thể nhìn rõ từng món đồ đặt ở bên trong.

Có công cụ, thư tịch, còn có máy móc hình dạng kỳ dị không biết dùng để làm gì.

Thay vì nói chỗ này là một cái gara, không bằng nói nơi này càng giống một xưởng sửa chữa ô tô.

***

“Đừng xuống xe, nếu không em sẽ hối hận. Chỗ này không có thể quần áo cho em thay.”

Khi Cố Hạnh Nguyên đang chuẩn bị mở cửa bước xuống xe, lại bị Bắc Minh Thiện gọi lại.

Cô vội rụt tay lại, sau đó nghi ngờ nhìn sang Bắc Minh Thiện, tên này lại nói linh tinh cái gì nữa thế. Lẽ nào nói sau khi cô xuống xe sẽ rơi vào hố nước.

Khi biểu cảm của Cố Hạnh Nguyên có hơi vặn vẹo thì nghe thấy trên nóc truyền đến tiếng xả nước, sau đó bên ngoài cửa xe bị phụt lên một làn nước mỏng.

Đây giống như cảm giác đang ở trong mưa.

“Chức năng của cái gara này của anh khá đầy đủ đấy, thật không hổ là người có tiền.” Cố Hạnh Nguyên không khỏi xúc động khi nhìn vết nước trên kính chắn gió phía trước.

“Có tiền thì sao chứ? Những cái này đâu phải trộm hay cướp được, có gì phải mà khinh thường chứ.” Bắc Minh Thiện đối với lời đánh giá này của Cố Hạnh Nguyên dành cho mình rõ ràng rất không hài lòng.

“Sao hả, anh còn tức giận rồi? Không muốn nghe rồi? Nói cho anh biết, các anh đều là nhà tư bản lớn, tuy không có trộm hay cướp, nhưng lại ăn trên mồ hôi xương máu của người dân lao động, cái này gọi là bóc lột.”

Bắc Minh Thiện lần nữa ngồi thẳng người, cười lạnh với Cố Hạnh Nguyên: “Bóc lột? Cái mũ này em chụp cho tôi có vẻ hơi lớn rồi. Xã hội này có hai loại kiếm tiền: Một loại là dựa vào trí tuệ để kiếm tiền, còn có một loại là dựa vào sức khỏe để kiếm tiền. Người dựa vào trí tuệ kiếm tiền chưa chắc xấu, nhưng người dựa vào sức khỏe kiếm tiền cũng chưa chắc đã tốt. Tôi bỏ tiền, bọn họ bán sức đây là giao dịch rất công bằng. Nếu như bọn họ cảm thấy không công bằng, hoàn toàn có thể không cần làm. Nếu đã làm rồi, bọn họ đã công nhận rồi. Cho nên, ở một góc độ nào đó mà nói, ‘bóc lột’ không được thành lập, hoặc không có chỗ đứng.”

“Thật là vô lý. Bắc Minh Thiện, tôi phát hiện trong đầu óc của anh bây giờ đều là logic của nhà tư bản. Còn cái gì mà dựa vào trí tuệ chưa chắc xấu, dựa vào sức khỏe cũng chắc tốt chứ. Hơn nữa bóc lột chính là bóc lột, không cần tìm cớ và lý do cho mình.” Cố Hạnh Nguyên thật là càng nói càng cáu, hai tay khoanh khắc ngực. Gương mặt nhỏ căng lên, hơn nữa căn bản không tiếp tục liếc nhìn Bắc Minh Thiện.

Nhìn bộ dạng đó của cô, Bắc Minh Thiện bỗng cảm thấy có chút thú vị, cái gì gọi là ‘đấu với người khác thì vô cùng vui’ chứ. Bây giờ chính là đây.

“Hạnh Nguyên, nếu em đã không tán đồng quan điểm của tôi, vậy thì tôi giảng cho em nghe. Đầu tiên em đã phạm một sai lầm, đó chính là em đã bỏ qua em chính là một người lao động bằng trí óc. Lẽ nào nói em cũng phủ định em không phải?”

“Tôi…” Cố Hạnh Nguyên bị kích đánh bị thương, lúc này nhất thời nghẹn lời. Thật là bị đồ chó này chọc tức mà, vậy mà cô phải nhịn anh.

“Được, cho dù là tôi vừa rồi nói sai một chút, vậy nhiều nhất tôi chỉ là sai một nửa thôi. Người lao động bằng sức khỏe người ta tóm lại không có xấu.” Cố Hạnh Nguyên vẫn muốn tìm lại chút mặt mũi cho mình.

Bắc Minh Thiện liếc nhìn cô, sau đó cười lạnh: “Đừng tưởng tôi không thường xem TV, vấn đề an toàn thực phẩm chiếu trên đó, em nói có mấy người không phải là người lao động bằng sức khỏe làm ra? Bọn họ vì để tăng thu nhập, đã làm bao nhiêu chuyện trái với lương tâm, cho thêm cái loại phụ gia gây hại bị cấm vào. Hơn nữa, bọn cướp gặp phải sáng nay đó, bọn họ cũng coi như là dựa vào sức khỏe mà kiếm ăn. Em sẽ cho rằng bọn họ là người tốt sao?”

2:0! Bắc Minh Thiện lần này thắng Cố Hạnh Nguyên một ván đẹp mắt.

***

Bắc Minh Thiện nhìn dáng vẻ phập phồng tức giận đó của Cố Hạnh Nguyên, trưng ra vẻ rất bất lực lắc đầu. Anh bây giờ còn muốn tận dụng để thắng nốt một ván nữa: “Nếu hai kết luận trước đó đã không thành lập rồi, vậy thì từ ‘bóc lột’ này cũng không tính là có thể đứng vững chân rồi. Nhất là trong xã hội bây giờ, đến đây cũng tràn ngập cái gọi ‘bóc lột’, nhưng tại sao không có bao nhiêu người vì điều này mà kêu lên? Đó là vì hành vi như thế đã bị đa số mọi người công nhận rồi. Còn trước đây ấy, đó cũng chẳng qua chỉ là vì một số người ngưỡng mộ cuộc sống của những người đứng trên cao, vì thế làm ra một câu ‘phản bóc lột, phản áp bức’ của ‘người chỉ có danh’. Nhưng sau khi bản thân công thành danh toại thì sao… Em nhìn xem, bọn họ lại trở thành người mà trước đây bọn họ phản đối.”

“Bắc Minh Thiện, tôi thấy anh bây giờ rảnh quá rồi.” Cố Hạnh Nguyên nói đương nhiên chỉ là nói ngược, dù sao cô đối với cách nói này ít nhiều có hơi tán đồng.

Bắc Minh Thiện cũng biết cô chẳng qua đang chế giễu mình, tiểu ác ma đó trong lòng anh lại bắt đầu muốn tác quái rồi.

Sắc mặt của anh hơi tối đi, khẽ chuyển chủ đề: “Vừa rồi em gọi tôi là ‘ông chú’, điều này khiến tôi rất không vui, tôi muốn mời em giải thích cho tôi.”

Cái tên nhỏ mọn này, chuyện này còn nhớ sao. Còn tưởng anh sau chuyện vừa rồi đã quên rồi.

Cố Hạnh Nguyên sau khi bị Bắc Minh Thiện liên tiếp ‘vùi dập’, cô sẽ không buông tay như thế, nhân cơ hội gỡ gạc lại một ván.

“Gọi anh là ‘ông chú’ thì làm sao.”

Sắc mặt của Bắc Minh Thiện lần nữa lạnh băng, vừa nãy khi đó anh chẳng qua là nghĩ tới đang lái xe trên đường, mà ở đây— trên địa bàn của anh, nên không có gì phải khách khí nữa rồi.

Anh giống như một con báo săn nhìn chằm chằm một con nai, từng chút từng chút, từng chút từng chút bắt đầu áp sát cô.

Biểu cảm đắc ý đó của Cố Hạnh Nguyên theo sự ép sát của anh thì bắt đầu có hơi sợ hãi.

Không gian trong xe chỉ có từng đó, cho dù muốn tránh cũng không có để tránh.

Hô hấp của cô từng chút từng chút trở nên nhanh lên, tim cũng đập nhanh lưu thông máu chuyển đến khắp người.

Hệ thống xử lý bên ngoài xe vẫn vận hành một cách êm ái, tràn ngập hơi nước.

Cố Hạnh Nguyên không nhịn được liếc nhìn ra bên ngoài xe, cô cảm thấy mình nên rời khỏi đây trước, cho dù ướt như chuột lột cũng được, chỉ cần có thể tránh xa cái ma vuốt của Bắc Minh Nhị này.

Chỉ có điều Bắc Minh Thiện dường như hành động nhanh hơn cô, anh nhanh chóng lấy chiếc chìa khóa dự phòng để trong ngăn chứa đồ bên cạnh hộp cần số, sau đó ấn nút khóa xe.

“Cạch…” Sau một tiếng này Cố Hạnh Nguyên biết mình dường như cũng không còn chỗ nào có thể trốn được nữa.

“Bắc Minh, Bắc Minh Thiện anh muốn làm gì. Nói cho anh biết, nơi này là hầm để xe, người đi lại không ít, hơn nữa tôi còn sẽ gọi người đến.” Trên mặt Cố Hạnh Nguyên lộ vẻ căng thẳng, ánh mắt trợn to nhìn vào người đàn ông lộ ánh mắt lạnh lẽo đó.

Cơ thể của cô co lại ở một bên cửa, trên tay lại không tìm được thứ gì để làm vũ khí phòng thân.

Cuối cùng, khoảng cách giữa Bắc Minh Thiện và cô đã còn không đến 10cm, trên mặt cô có thể cảm nhận rõ ràng từng hơi nóng ập tới.

Bắc Minh Thiện nhìn dáng vẻ của cô, lộ ra vẻ rất hài lòng, trên mặt của anh xuất hiện nụ cười lạnh, sau đó từ từ nói: “Ở đây, không có ai dám nhìn.”

***

Cố Hạnh Nguyên thật sự bị câu nói này của Bắc Minh Thiện làm cho sốc rồi.

Không ai dám nhìn…

Ý tứ ngầm của âu nói này chính là: anh có thể ở đây làm gì đó với cô rồi!

Tâm trạng lúc này của cô rõ ràng càng thêm hoảng loạn.

“Bắc Minh, Bắc Minh Thiện. Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi còn có rất nhiều việc phải làm, anh…” Còn chưa đợi cô nói hết nửa câu sau thì đã bị người đàn ông này bịt miệng rồi.

Sau đó cảm thấy một sức nặng lớn ập về phía mình.

Bắc Minh Thiện bắt đầu phản kháng.

Gần như dùng toàn bộ sức lực, muốn đẩy cơ thể to lớn này ra khỏi cơ thể của mình.

Chỉ có điều hiệu quả lại không khác gì muỗi đốt inox.

Hô hấp trở nên có hơi không theo kịp, hai cánh môi của cô đã bị chiếm đoạt rồi, hơn nữa chỗ chịu trách nhiệm hô hấp đó dường như dưới tình hình này rõ ràng có hơi không theo kịp rồi.

Tim cố hết sức tận chuyển máu nhanh chóng đưa đến một nơi cần thiết nhất vào lúc này – não bộ.

Vào lúc này, đầu óc càng phải tỉnh táo, có một ý chí ngoan cường để chiến đấu đến cùng với ‘kẻ địch’.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK