Sau đó, có một âm thanh khó tả phát ra từ trong phòng. Bố Cẩu Đản ở phòng bên cạnh, dường như không ý thức được gì, chăm chú đan giỏ trong tay mình. Cẩu Đản thì đang nhảy nhót vui đùa cách đó không xa. Một lúc lâu sau, mẹ Cầu Đản ra khỏi phòng của Triệu Lý Tưởng, mặt đỏ bừng bất thường, miệng thì càng hồng hào hơn. “Bố nó à, tôi đi giặt quần áo giúp cho cậu Triệu đây.” Có lẽ vì chột dạ trong lòng, khi nhìn thấy chồng mình, bà đã chủ động...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.