Sở Y Nhất ngủ tới khoảng nửa đêm, cô cảm thấy có người đến trước mặt mình, vì sợ hãi nên cô phản xạ có điều kiện, ngồi bật dậy. Suýt chút nữa thì đã dùng dùi cui điện giật cho đối phương ngất xỉu. Vừa mở mắt ra, cô nhận ra đó là Cố Hướng Đông, cô hỏi: “Cố Hướng Đông, anh làm gì vậy?” Người đàn ông chết tiệt này, nửa đêm rồi bị sảng à? “Lạnh.” Sở Y Nhất “nhìn” thật kỹ, hình như Cố Hướng Đông không có say, lẽ nào anh thật sự vì lạnh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.