Nhưng thỉnh thoảng vẫn ngẩng đầu nhìn về phương xa, tựa như đang chờ đợi ai đó. Khi Tiểu Bảo ngẩng đầu lên một lần nữa, bóng dáng của ông cụ xuất hiện trong tầm mắt. “Ông ơi.” Tiểu Bảo đứng dậy vẫy tay, ông cụ nhìn thấy, bước chân càng nhanh hơn. Nhìn sang một chiếc ghế đá khác, trên đó có một chiếc đệm, ông cụ cảm thấy ấm áp trong lòng, đứa bé này thật chu đáo. Kể từ ngày đó, hai người một già một trẻ lúc nào cũng gặp nhau ở đây, rồi trò chuyện...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.