“Nhưng mà… mặc dù tôi không tán thành với cách thức của ông ấy, dẫu vậy tôi lại cảm thấy ông ấy cũng chẳng làm sai gì cả. Có một vài chuyện, luôn cần phải có người đứng ra làm, không phải sao?” Giọng của Lưu Dịch truyền tới, có chút lạnh lẽo, có chút trống rỗng. Hồ Minh quay đầu lại nhìn mặt bên của Lưu Dịch, cuối cùng anh không nói gì cả. Mỗi người đều có những thứ muốn theo đuổi, muốn quan tâm khác nhau, anh cũng không thể nào trói buộc suy nghĩ của mình...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.