“Tốt.” A Tín vỗ vai cậu thanh niên trẻ, sau đó cũng rời đi. “Thưa ngài.” “Ừ.” A Tín ở ngoài nhiều năm, giúp đỡ và xử lý rất nhiều chuyện cho Lưu Dịch, nhưng rất hiếm khi có cơ hội đi theo bên cạnh Lưu Dịch lâu như vậy. Vì thế mà rất nhiều lần, anh không thể nào giống được như A Đông, có cùng suy nghĩ và thói quen giống Lưu Dịch. Lần đầu tiên trả lời, cũng giống như bây giờ, anh cảm thấy hơi bối rối, vì anh hoàn toàn không biết nên nói với...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.