Hứ, đức hạnh, loại người gì thế, không ưa việc thấy người khác tốt đẹp à. Ai mà ưa được cái tật xấu của cô, nói chuyện lần nào cũng không biết suy nghĩ tới hậu quả. Buổi sáng, trước khi tan làm, Sở Y Nhất đã thầm nói nhỏ với chị Từ rằng trưa nay cô có chút chuyện, không chắc đi bao lâu mới về. Nếu như cô về trễ, nhờ chị Từ xin nghỉ phép nửa ngay giúp cho cô. Chị Từ vui vẻ đồng ý. “Anh.” Sở Y Nhất vừa đi ra khỏi nhà máy chế...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.