Sở Y Nhất nhìn A Đông quay lại với vẻ mặt thoái mái, cô dựng sách lên và trêu. “Cô biết chuyện gì đang xảy ra không? Thật là đã quá, họ gài bẫy chúng ta, giờ thì hay rồi, chính mình cũng bị cuốn vào trong, đúng là đáng đời.” A Đông không giấu nỗi niềm vui. “Anh nói nhỏ thôi, tai vách mạch rừng.” Sở Y Nhất nhắc nhở một câu, Tiểu Bảo đang nằm ở trên không động đậy, rõ ràng là đang ngủ say, xem ra tối qua không được ngủ ngon giấc rồi. “Sao cô...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.