Mười năm qua, Cố Hướng Đông dường như không để lại bất kỳ vế tích nào trên người. Thay vào đó, sau sự mài dũa của thời gian, anh càng trở nên điềm đạm và vững vàng hơn, tạo cho người ta cảm giác an toàn. “Vâng, vâng, bộ trưởng Cố hùng mạnh, anh tuyệt vời!” “Lưu Hạ, con đứng lại cho mẹ, con chạy đi đâu vậy? Đừng tưởng chạy đến nhà mẹ nuôi là không có chuyện gì nhé!” Cánh cổng sân nhà của Sở Y Nhất bị đẩy ra từ bên ngoài, sau đó một cậu bé...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.