Bây giờ, khi nghĩ đến dáng vẻ kia của Lưu Dịch, trong lòng Lâm Lương chợt thấy sảng khoái. “Gạt bỏ cái suy nghĩ của cậu đi, cười ghê chết đi được!” Lưu Dịch mặc kệ Lâm Lương. Chuyện này sau này hãy nói tới, bây giờ anh không muốn gọi Lâm Lương là anh một chút nào. Trông điệu bộ đắc ý của cậu ta đi, chỉ nhìn thôi cũng biết trong lòng đang khoái chí cỡ nào. “Chắc cậu cười đẹp lắm?” Chuyện nào ra chuyện đó. Miệng thì mắng chửi Lưu Dịch, nhưng Lâm Lương vẫn lật...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.