Vương Lão Nhị nghĩ thầm, đám người này đang ghen tị với sự may mắn của mình nên mới bám lấy mình không buông. Biết làm sao được, bản thân là “người được trời chọn” mà. Vận may tốt thế này lại rơi trúng đầu của mình, sau này kể cả anh không làm gì, anh cũng không cần phải lo đến chuyện ăn uống nữa rồi. “Vương Lão Nhị, vận may này của anh… chúng tôi không dám nhận!” Lục Ái Quốc cầm gói đồ lên. Bên trong là một thỏi vàng khác, một miếng thịt lớn, và quan...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.