Giờ thì hay rồi, Đường Hân chắc chắn lại suy nghĩ nhiều, có phải cảm thấy cô ta làm đồ ăn không ngon rồi. Nếu Giang Sơn đã nói như thế thì Sở Nhất Y họ cũng không nỡ tiếp tục từ chối nữa, đành phải nhận lấy. Giang Ngải Lạc nhìn thấy, cười vui nhắm tít cả mắt. “Bố, hay là bố về trước chăm cho dì, con ngồi ở đây với chú và dì, lát con sẽ quay về.” Giang Ngải Lạc không muốn quay về, nhìn hai người họ mặn nồng với nhau, trong lòng càng khó...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.