Hầy… La Đại Dũng thở dài, đường anh cần đi xem ra vẫn còn cách rất xa! “Vợ, gần đây em có thấy buồn chán không?” Cố Hướng Đông nhìn cô vợ nhỏ đang gặm quả táo. Trong khoản thời gian này không nhìn thấy cô chạy Đông chạy Tây, khuôn mặt nhỏ nhắn hình quả trứng gả của cô hình như đã tròn hơn một chút. “Anh trông em có vẻ chán không?” Sở Y Nhất nhướng mày, ý gì đây. Cuộc sống ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn như con mọt gạo, vô cùng thoải mái, tại sao...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.