“Này, này.” Lục Ái Quốc dùng chân đá vào Vương Lão Nhị, người đang lấy mũ rách chùm lên mặt. “Hử?” Vương Lão Nhị hử một tiếng, không có ý định thức dậy. Lục Ái Quốc cau mày ngồi xổm xuống, vén chiếc mũ rách trên mặt Vương Lão Nhị ra. Trời ạ, tối hôm trước uống bao nhiêu rượu vậy, mùi rượu nồng nặc vô cùng. Đã thế, lại còn có rất nhiều mùi hỗn tạp khác không tài nào giải thích được, suýt nữa khiến Lục Ái Quốc muốn ngất xỉu. Lục Ái Quốc nhanh chóng đứng lên....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.