Cố Hướng Đông mỉm cười đắc ý, anh kéo Sở Y Nhất về phía mình và ôm cô vào lòng như ôm một đứa trẻ, sau đó cũng chìm vào giấc ngủ. Hai người bọn họ ngủ rất ngon, đánh một giấc đến tối, cho đến khi cái bụng đói tới mức kêu ọt ọt, hai người bọn họ mới miễn cưỡng mở mắt ra. “Vợ, em đói chưa?” “Anh nói nhảm gì thế, đã mấy giờ rồi, chúng ta chỉ ăn có mỗi bữa sáng, làm sao không đói được. Nhưng mà trong chăn thật là ấm, em không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.