Ông lão trừng mắt nhìn Lưu Dịch: “Cũng đâu phải cho con, là bố cho Dao Dao.” Nói thì nói vậy, Lưu Dịch cũng không thèm tính toán. Vốn dĩ anh cũng đâu muốn đồ, anh đâu có thiếu? Chẳng qua anh muốn chọc ông lão mà thôi. “Lưu Dịch, chúng ta thế này thực sự ổn sao?” Trên đường trở về, Lâm Dao Dao nhìn cuốn sổ nhỏ trên tay, cô cảm giác không an tâm lắm khi cầm cuốn sổ này. “Cầm đi, có gì không ổn chứ, nhận rồi mà.” Lưu Dịch sờ sờ đầu của Lâm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.