“Vẫn chưa ăn ư, lừa ai vậy. Có phải mọi người đã ăn sạch hết cơm sau lưng tôi không.” Gần đây Trần Chiêu Đệ ăn ngon ngủ kỹ, lại còn không làm việc, bụng của cô đã căng tròn. Lúc này cô đứng đó chống nạnh, chỉ tay vào mặt của Cố Kiến Quốc. Cố Kiến Quốc cảm thấy Trần Chiêu Đệ chẳng khác gì một con dọa xa. “Tin hay không thì tùy.” Nói xong, anh phóng người bước ra khỏi nhà. Trần Chiêu Đệ nhìn căn nhà trống rỗng không người, trực tiếp đi vào bếp lấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.