“Em làm cái gì vậy? Món mì này là em cho mình ăn đó sao?” Lưu Dịch thấy Lâm Dao Dao chán nản, cái đầu nhỏ nhắn cúi gằm xuống trông thật buồn cười. “Hả? À, không phải đâu, cái này là em làm cho anh ăn đấy. Nhưng chẳng phải anh đã có một bàn đầy ắp đồ ăn rồi hay sao? Còn muốn ăn món mì này à?” Lâm Dao Dao vẫn chưa hiểu vấn đề. Lưu Dịch thầm nghĩ, tại sao cô gái này không thừa hưởng gen xuất sắc của người nhà một chút nào vậy....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.