“Giờ mới mấy giờ? Không phải vừa mới qua giờ cơm hay sao, cô đói rồi à?” “Không phải, Lưu Dịch và chú vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, chắc chắn ăn uống không ngon. Ai bảo cô nấu cơm ngon quá làm gì, cô làm một ít để tôi đem vào cho bọn họ ăn.” Sở Y Nhất nhìn Lâm Dao Dao với vẻ kinh tởm. “Ôi trời, cô đừng có nhìn tôi như vậy, tôi không biết làm cơm đâu, hi hi.” Nói xong, cô đỡ lấy đứa bé đang nằm trong lòng của Sở Y Nhất....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.