Cố Hướng Đông đưa tay lên trán, anh thực sự không muốn công kích Tiểu Bảo. Ngủ với thằng bé anh còn cảm thấy mệt hơi khi ngủ một mình. Nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của Tiểu Bảo, anh đành phải cắn răng nói. “Ừ, cảm ơn Tiểu Bảo.” “Bố không cần cảm ơn đâu ạ. Bố, vậy thì tối nay còn sẽ qua ngủ với bố nữa, bố cứ yên tâm nhé.” Tiểu Bảo nói xong, cậu bé nhảy tưng tưng bỏ đi. “Hầy...” Cố Hướng Đông cảm thấy mình vẫn nên thành thực thì hơn, nói dối...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.