Ai ngờ, chờ sau khi cô xuống lầu lại không nhìn thấy Lê Ngọc Mỹ, làm cô nhíu mày.
Cô vội vàng cho người gọi quản gia tới, dò hỏi: “Không phải cô Lê muốn ngủ lại đây à, tại sao không thấy đâu?”
Quản gia nghe vậy, lúc này mới nhận ra Lê Ngọc Mỹ vốn nên ở phòng khách đợi giờ không thấy đâu nữa.
“Tôi sẽ cho người đi tìm.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy gật đầu.
Mà Lê Ngọc Mỹ được họ tìm kiếm, bây giờ đang ở trong phòng làm việc của Quân Nhật Đình, lục tung mọi thứ tìm USB gì đó mà Diệu Tư nói.
Cô ta dựa theo thói quen sắp xếp đồ đạc ngày thường của Quân Nhật Đình, lật hết mấy ngăn kéo cũng không thấy cái USB.
“Chẳng lẽ bị cất trong két sắt?”
Cô ta nhìn chằm chằm một cái két sắt nhỏ dưới bàn làm việc, chậm rãi lẩm bẩm, nhưng qua rất lâu không dám làm gì.
Bởi vì đây là két sắt cao cấp, không chỉ nhập vân tay, điền mật mã, còn kiểm tra đồng tử, chỉ cần có sai sót sẽ lập tức báo động đồng thời báo cảnh sát.
Tất nhiên Lê Ngọc Mỹ biết những điều này, cho nên cô ta định tìm cơ hội để Quân Nhật Đình “giúp” cô ta mở nó ra.
Cô ta suy nghĩ, ra khỏi phòng làm việc.
Đúng lúc cô ta chuẩn bị xuống lầu, giọng nói của quản gia vang lên phía sau, khiến cô ta giật mình.
“Cô Lê, hóa ra cô ở đây, mợ chủ của chúng tôi đang tìm cô.”
Mặc dù quản gia nghi ngờ tại sao Lê Ngọc Mỹ lại ở trên lầu, nhưng theo phép lịch sự nên không hỏi.
Trái lại là Hứa Thanh Khê thấy Lê Ngọc Mỹ từ trên lầu đi xuống, khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng cô tạm thời đè sự khác thường này xuống, chào hỏi: “Cô Lê, tôi đã cho người thu dọn phòng khách xong rồi, cô có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào, nếu thiếu thứ gì cứ trực tiếp nói với quản gia.”
Lê Ngọc Mỹ nhìn dáng vẻ làm bà chủ của cô, trong lòng cuồn cuộn ghen tỵ, nhưng đành phải chịu đựng.
“Được, làm phiền Thanh Tuệ rồi, trễ như vậy còn tới chào hỏi tôi.”
Cô ta nén tức giận hừng hực trong lòng, tươi cười cực kỳ khéo léo.
Hứa Thanh Khê gật đầu, nói khách sáo thêm mấy câu, bởi vì lo lắng cho Quân Nhật Đình, cô cũng không lên lầu mà quay về phòng.
...
Hôm sau, Quân Nhật Đình tỉnh lại sau cơn say, nhưng đầu óc không hề đau nhức vì say rượu.
Hình ảnh tối hôm qua cũng từ từ quay lại trong đầu anh.
Mặc dù anh mê man không tỉnh táo vì men rượu, nhưng ý thức vẫn bình phục.
Đặc biệt là Hứa Thanh Khê dùng nước ấm lau người cho anh, sau đó lại xoa trán cho anh hơn một giờ, anh đều cảm nhận được.
Nghĩ lại, anh dịu dàng nhìn sang người bên cạnh.
Thấy người bên cạnh vẫn đang ngủ say, dưới mắt có màu đen nhạt, có lẽ do tối qua chăm sóc anh mà để lại.
Anh nhìn cô, thấy hơi đau lòng, nhất là khi nghĩ tới vết thương trên người Hứa Thanh Tuệ vẫn chưa lành.
Anh cẩn thận ôm Hứa Thanh Khê vào lòng, hiếm khi có suy nghĩ nằm lì trên giường.
Còn Hứa Thanh Khê được anh ôm vào lòng, không biết có phải ngửi thấy mùi hương cơ thể của anh không, Hứa Thanh Khê ngủ càng ngon hơn.
Hai người đang ở đây ôm ấp nhau, Lê Ngọc Mỹ dậy thật sớm tức giận đen mặt.
Mặc dù biết Hứa Thanh Tuệ bị thương, hai người sẽ không làm cái gì trong phòng.
Nhưng nghĩ tới hai người đó ở chung, cô ta lại ghen tỵ sắp nổi điên.
Cô ta nhìn bữa sáng thịnh soạn trên bàn ăn, đáy mắt chợt hiện căm ghét cùng tính toán.
“Quản gia, tôi ăn xong rồi, tới nhà chính thăm dì Kim Hồng trước.”
Cô ta ăn nói lịch sự, rời khỏi nhà tân hôn dưới ánh mắt của quản gia.
Đợi đến lúc cô ta tới nhà chính, bà Kim Hồng cũng vừa ăn sáng xong tiễn Quân Thanh đi, lúc này nhìn thấy Lê Ngọc Mỹ, trong mắt hiện ngạc nhiên mừng rỡ.
“Ngọc Mỹ, cháu đến đây lúc nào? Không gọi điện nói trước với dì, ăn sáng chưa?”
Bà ta nhiệt tình chào đón Lê Ngọc Mỹ.
Lê Ngọc Mỹ để bà Kim Hồng dẫn đi, cười nhạt trả lời: “Đã ăn rồi, vì tối qua ra ngoài tiếp khách hàng với Nhật Đình, bèn làm phiền Thanh Tuệ chuẩn bị cho cháu một phòng khách ở bên nhà tân hôn.”
Không biết cô ta vô tình hay cố ý nhắc bây giờ Hứa Thanh Tuệ vẫn chưa thức dậy.
Bà Kim Hồng nghe xong lập tức hiểu lầm.
Bà ta biết thời gian làm việc và nghỉ ngơi của con trai mình, nhất định là Hứa Thanh Tuệ dụ dỗ quấn lấy con trai bà ta.
Hiển nhiên bà Kim Hồng tức giận quên luôn Hứa Thanh Khê là người bị thương.
Lúc bà ta tức giận cũng không quên cho người đi gọi Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình.
Bà ta không muốn nhìn thấy tình cảm của con trai nhà mình và Hứa Thanh Tuệ càng ngày càng tốt.
Như vậy, hai người đang ngủ rất say, đành phải tỉnh lại sớm dưới sự gây rối của bà Kim Hồng.
Họ cũng không biết suy nghĩ thật sự của bà Kim Hồng.
Hai người rửa mặt ăn sáng rồi đến nhà chính.
Lê Ngọc Mỹ và bà Kim Hồng nhìn thấy Quân Nhật Đình cẩn thận đỡ Hứa Thanh Khê đi vào, sắc mặt khó coi.
Nhưng ngay trước mặt Quân Nhật Đình, hai người không thể hiện ra.
“Mẹ, mẹ gọi chúng con qua đây làm gì?”
Chờ đỡ Hứa Thanh Khê ngồi xuống, lúc này Quân Nhật Đình mới ngồi bên cạnh cô, nhìn bà Kim Hồng hỏi.
“Sao hả, cứ tìm con là phải có chuyện à, không thể gọi con đến hỏi han chút sao?”
Bà Kim Hồng vô cùng không hài lòng với câu nói của anh, khó chịu nói.
Trong mắt Quân Nhật Đình thoáng bất đắc dĩ: “Mẹ, con không có ý này.”
Bà Kim Hồng hừ nhẹ một tiếng, chuyển tầm mắt về phía Hứa Thanh Khê, dạy dỗ: “Thanh Tuệ, mặc dù con bị thương, ở nhà nghỉ ngơi là đúng, nhưng sáng sớm để cho khách dùng cơm một mình, đây là phép tắc mà nhà họ Quân dạy con sao?”
Bà ta muốn mượn chuyện Lê Ngọc Mỹ không được quan tâm để bắt bẻ Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê im lặng, cảm thấy bà Kim Hồng đang già mồm át lẽ phải.
Quân Nhật Đình nghe vậy, ánh mắt hiện không hài lòng, đang muốn nói giúp Hứa Thanh Khê, lại bị Lê Ngọc Mỹ giành trước.
“Dì, dì nói Thanh Tuệ như vậy, lần sau cháu không dám tới làm khách nữa đâu.”
Cô ta cố ý nói giúp Hứa Thanh Tuệ, ánh mắt cẩn thận để ý vẻ mặt của Quân Nhật Đình.
Thấy anh giãn chân mày, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng cũng hơi thất vọng về bà Kim Hồng.
Cô ta biết bà Kim Hồng muốn kiếm cớ trị Hứa Thanh Khê, nhưng cũng không thể lấy cô ta làm bia đỡ đạn, như vậy sẽ làm Nhật Đình không vừa lòng, thậm chí hiểu lầm.
“Nhắc mới nhớ, vết thương của Thanh Tuệ đã lâu vậy rồi vẫn chưa lành, có cần đổi thuốc thử không, tôi nhớ có một quán thuốc bán thuốc trị thương rất tốt.”
Cô ta nói sang chuyện quan tâm tới Hứa Thanh Khê, kết thúc chủ đề kia.
Nhưng lại khiến Hứa Thanh Khê cảm thấy kỳ lạ.
Tuy có thể là lời khách sáo, nhưng cô nhận ra trong lời nói của Lê Ngọc Mỹ đang có ý thân thiết với cô.
Cũng vì nhận ra điều này, cô vô cùng nghi ngờ.
Theo lý mà nói, Lê Ngọc Mỹ thích Quân Nhật Đình, đáng lẽ phải cực kỳ hận cô.
Nhưng bây giờ cô ta không chỉ không hận, còn có ý tạo thân thiết, cứ khiến cô có cảm giác bất an.
Chẳng qua không đợi cô suy nghĩ nhiều, Quân Nhật Đình đã nói chuyện về hiệu thuốc với cô.
Mấy người nói chuyện với nhau có vẻ rất hài hòa, không biết có phải là bà Kim Hồng cố ý hay không, toàn nói những chủ đề mà Hứa Thanh Khê không thể chen vào.
Cho tới trưa, Hứa Thanh Khê vẫn luôn làm nền cho mấy người đó.
Quân Nhật Đình cũng không có chú ý tới, bởi vì suy nghĩ của anh đều bị chuyện công việc mà Lê Ngọc Mỹ nói hấp dẫn.
Hứa Thanh Khê nhếch miệng cười mỉa, lặng lẽ liếc nhìn Lê Ngọc Mỹ và bà Kim Hồng.
Hình ảnh này quá quen thuộc.
Lúc trước Lâm Gia Nghi còn ở đây thì gần như là cứ ba bốn ngày là sẽ xuất hiện cảnh này.
Nghĩ đến đây, cô cũng không thèm để ý, lại thêm vết thương hơi đau nên xin phép chào hỏi rồi rời đi.
Mặc dù Quân Nhật Đình đang tập trung nói chuyện với Lê Ngọc Mỹ nhưng nghe Hứa Thanh Khê nói không thoải mái thì lập tức quay đầu quan tâm hỏi.
"Vết thương lại đau sao? Anh gọi bác sĩ gia đình tới xem một chút."
Hứa Thanh Khê nhìn ánh mắt ân cần thần của anh, trong nháy mắt thì cảm giác không thoải mái trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.
"Không cần, em đi về nằm một hồi là tốt rồi."
Cô mỉm cười đáp lại, Quân Nhật Đình không yên lòng, đứng dậy muốn đi về chung với cô.
Bà Kim Hồng thấy thế thì thầm mắng Hứa Thanh Khê yếu ớt, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh, cất tiếng giữ Quân Nhật Đình lại.
"Nhật Đình, Mỹ Ngọc còn ở đây, chẳng lẽ con muốn bà già này ở đây chơi với người ta sao? Không phải Thanh Tuệ nói không sao sao? Gọi quản gia đưa về là được rồi."
Đương nhiên Lê Ngọc Mỹ cũng hi vọng Quân Nhật Đình có thể ở lại, tuy nhiên thái độ cứng rắn của bà Kim Hồng sẽ chỉ khiến cho Quân Nhật Đình bất mãn, thậm chí còn sẽ liên luỵ mình, cô ta không hy vọng khi cô ta còn chưa nắm chắc thì Quân Nhật Đình đã phát hiện ra tâm tư của cô ta.
"Không sao đâu dì, Thanh Tuệ bị thương, nên để Nhật Đình chăm sóc Thanh Tuệ nhiều hơn, hơn nữa hiếm khi Nhật Đình mới được nghỉ một ngày."
Lê Ngọc Mỹ đi lên nắm tay bà Kim Hồng, nói giúp cho Quân Nhật Đình.
Bà Kim Hồng nhíu mày, nhìn Lê Ngọc Mỹ với ánh mắt nghi ngờ, bà ta không hiểu.
Theo lý là bà ta đang giúp Lê Ngọc Mỹ, hẳn là cô ta nên phối hợp với mình mới đúng, nhưng người này lại nói đỡ cho phe kia, trong lúc nhất thời bà ta cau mày lại, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn.
Hiển nhiên Lê Ngọc Mỹ cũng đã nhận ra nhưng mà lúc này Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê đều đang ở đây, cô ta không tiện giải thích, chỉ liếc mắt ra hiệu cho Bà Kim Hồng một cái rồi cười kêu Quân Nhật Đình đi về trước.
Bọn họ đi rồi thì bà Kim Hồng cũng không nhịn được nữa mà hỏi Lê Ngọc Mỹ.
"Ngọc Mỹ, cháu sao thế, dì giữ Nhật Đình lại giúp cháu nhưng sao cháu lại nói giúp đỡ con khốn Hứa Thanh Tuệ đó?"
Lê Ngọc Mỹ rất bất mãn với lời răn dạy của bà Kim Hồng, tuy nhiên cô ta vẫn cố nén xuống, giải thích: "Dì, cháu biết dì muốn giúp cháu, nhưng bây giờ sự chú ý của Nhật Đình đều ở trên người Thanh Tuệ, nếu để cho anh ấy biết được tâm tư của cháu thì chỉ sợ sau này sẽ không để cho cháu có bất kỳ cơ hội nào đến gần anh ấy, cháu không muốn giống như Lâm Gia Nghi, ngay cả tới gần cũng không được, như bây giờ cũng rất tốt."
Bà Kim Hồng nghe nhắc tới tên Lâm Gia Nghi thì sắc mặt trầm xuống.
"Được, vậy dì mặc kệ, cháu tự lo đi.”
Cũng không biết là vì nghĩ đến Lâm Gia Nghi hay là vì Lê Ngọc Mỹ không nhận ý tốt của bà ta mà bà ta hơi giận chó đánh mèo, bỏ đi không nói một tiếng nào.
Lê Ngọc Mỹ nhìn bóng lưng bà ta rời đi, sầm mặt lại, vẻ bất mãn trong mắt càng đậm hơn.
Mà Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê cũng không biết mấy chuyện này.
Hai người trở lại nhà mình, Quân Nhật Đình thì ôm Hứa Thanh Khê đi thẳng vào phòng ngủ.
Mặc dù Hứa Thanh Khê nhiều lần tỏ vẻ mình không có gì đáng ngại nhưng Quân Nhật Đình vẫn gọi bác sĩ gia đình tới.
"Mợ chủ không sao, do đi lại nhiều quá nên động tới vết thương, tuy nhiên đây cũng là chuyện tốt, có thể kích thích vết thương nhanh lành lại hơn."
Bác sĩ kiểm tra một lượt rồi báo cho Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình cũng không lo lắng nữa, gọi quản gia tiễn bác sĩ, tự mình thay thuốc cho Hứa Thanh Khê.
"Sẽ hơi đau một chút, em cố chịu một chút nhé."
Anh biết Hứa Thanh Khê sợ đau, cho nên mỗi lần thay thuốc thì đều sẽ căn dặn một lần, cố gắng nhẹ tay nhất có thể.
Hứa Thanh Khê tựa ở đầu giường, ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông đang chăm chú trước mặt mình.
Cô thấy vui khi Quân Nhật Đình bảo vệ cô trước mặt bà Kim Hồng, đồng thời cũng hết sức khó chịu.
Bởi vì những tình cảm này không phải dành cho cô, là cô đang trộm nó.
Dù cô biết rõ như thế nhưng vẫn không nhịn được mà lún sâu vào.
Nhất là trong nội tâm cô còn bị một cục đá lớn đè ép.
Cho dù không có Cố Thanh Tuệ thì một người không thể sinh con như cô cũng không có đủ tư cách ở bên cạnh anh.
Trong lúc nhất thời, trong nội tâm cô xuất hiện một ý nghĩ điên cuồng.
Cô muốn thừa dịp bây giờ vẫn còn có thể ở bên cạnh anh để yêu một trận thật oanh liệt, dù cho có biến mất khỏi cõi đời này cô cũng không tiếc nuối.
Hơn nữa cô có dự cảm.
Lần tiếp theo Cố Thanh Tuệ trở về thì cô phải trả lại tất cả!
...
Cùng lúc đó, trong phòng tổng thống của khách sạn Cửu Thiên ở thủ đô, một mùi thơm ngát đang lan tỏa bên trong, mùi hương không nồng đậm nhưng lại mang theo chút quyến rũ khiến cho người ta hết sức thoải mái.
Trong phòng khách cực lớn, một cô gái tuyệt đẹp lười biếng ngồi dựa vào bộ ghế đắt tiền, trên người mặc một bộ váy ngủ viền đen gợi cảm, eo thắt một sợi dây bằng ren.
Thân hình tuyệt đẹp ẩn sau lớp vải mỏng tanh khiến cho người ta máu nóng sôi trào.
Mà mùi thơm bốn phía cũng phát ra từ trên người cô ta.
"Ông chủ, bên kia truyền đến tin tức, người của Diệu Tư thất bại."
Trước mắt cô gái đó là ba tên đàn em đang đứng đó, bọn họ đều dùng ánh mắt ái mộ nhìn cô gái trước mắt.
Cô gái đó làm bộ như không thấy, lung lay ly rượu trong tay, chất lỏng đỏ sậm được ánh đèn chiếu qua nhìn rất yêu dị.
Sau đó cô ta ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, một chút chất lỏng từ khóe miệng cô ta tràn ra, trượt theo cổ chảy dài rồi mất hút trong hai ngọn núi.
Cảnh tượng tràn đầy mê hoặc như này khiến cho ba tên đàn em đó nhìn tới như muốn nín thở, cô gái thấy vậy thì làm bộ như không thấy, khẽ cười nói: "A, tên vô dụng Diệu Tư đó, còn tưởng rằng những năm này anh ta có thể trở nên giỏi giang tàn nhẫn, bây giờ nhìn lại thì vẫn vô dụng như trước đây, ngay cả một doanh nhân bình thường cũng không giải quyết được, xem ra phải để tôi tự ra tay rồi.”
Rõ ràng là lời nói tràn ngập tàn nhẫn nhưng khi nói ra từ trong miệng cô ta thì không nghe ra được mảy may nguy hiểm nào, ngược lại còn khiến cho người nghe cảm thấy toàn thân mềm nhũn.
"Mấy người xuống dưới chuẩn bị đi, tôi hy vọng đêm nay có thể áp dụng kế hoạch."
Cô ta khẽ hất lọn tóc quăn trước ngực, đặt chén rượu xuống, đứng dậy rời khỏi ghế salon đi về phòng ngủ.
Thân hình tuyệt đẹp được áo ngủ mỏng tanh làm nổi bật lên cực kỳ quyến rũ, lại thêm mọi cử động của cô ta đều tràn ngập phong tình, có thể nói dùng hai chữ báu vật để miêu tả cô ta cũng không hề quá đáng chút nào.
Mà theo bóng dáng cô ta biến mất, vẻ mặt ba tên đàn em trong phòng đề tràn ngập sắc dục.
Quân Nhật Đình không biết mình lại bị người khác để mắt tới nữa.
Anh ở nhà chăm sóc Hứa Thanh Khê một ngày, sau đó thì nhận được điện thoại từ Hà Văn Tuấn.
"Tổng giám đốc, trợ lý của ngài Anthony vừa mới gửi tin tức tới, hi vọng đêm nay có thể đi ăn tối với anh."
Quân Nhật Đình nheo mắt lại, cái tên Anthony này là chủ tịch của một tập đoàn lớn nhất ở Châu Đại Dương.
Bọn họ vẫn luôn muốn tìm cơ hội cùng hợp tác với Tập đoàn Quân Thị, dựa vào hợp tác đó mà đánh vào thị trường Châu Á.
Trước đó bởi vì Cố Thanh Tuệ xảy ra chuyện nên buổi đàm phán này cũng bị lùi lại, giờ đối phương lại mời anh một lần nữa, anh cũng không định từ chối.
Vừa đúng lúc bên anh cũng đang muốn đánh vào thị trường Châu Đại Dương!
Quân Nhật Đình dặn Hà Văn Tuấn nửa giờ sau đến đón mình rồi cúp điện thoại.
"Thanh Tuệ, lát nữa anh phải đi bàn chuyện, có thể tối mới về, nếu em mệt thì ngủ trước đi nhé."
Anh cất điện thoại, vừa đứng dậy thay quần áo vừa dặn dò Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê gật đầu: "Em biết, anh uống rượu ít một chút, chú ý an toàn."
Quân Nhật Đình gật đầu một cái, sau đó thay quần áo xong, hôn lên trán Hứa Thanh Khê một cái rồi mới quay người đi ra ngoài.
Hà Văn Tuấn đã chờ sẵn ở cửa lớn nhà họ Quân.
Chưa đến mười phút thì hai người đã đến câu lạc bộ đã hẹn.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hai người vào phòng.
Chỉ thấy trong phòng đã có không ít người ngồi đó.
Ai cũng mặc âu phục, giày da. Điểm duy nhất không giống nhau đó là bọn họ đều là người nước ngoài.
Bọn họ nhìn thấy Quân Nhật Đình thì đều đứng lên nhiệt tình hoan nghênh.
"Đình, rất hân hạnh được gặp cậu."
Quân Nhật Đình lạnh nhạt gật đầu, ngồi xuống dưới sự lấy lòng của bọn họ, bắt đầu bàn chuyện hợp tác.
Hà Văn Tuấn ở bên cạnh ghi chép lại những tin tức quan trọng.
Không biết đã qua bao lâu, hai bên khó khăn lắm mới đi đến được sự đồng thuận.
Ngay khi Quân Nhật Đình chuẩn bị đi về thì người đàn ông dẫn đầu ra vẻ thần bí gọi anh lại.
"Đình, cậu chờ chút, vì đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác nên tôi có một món quà lớn muốn tặng cho cậu.”
Quân Nhật Đình nhíu mày, vô thức muốn từ chối.
Nhưng còn chưa nói ra thì người đàn ông đó đã hành động.
Anh ta vẫy tay, một cánh cửa bên trong phòng mở ra, một cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang từ bên trong đi ra.
Cùng với sự xuất hiện của cô gái này, tất cả đàn ông ở đây đều hít một hơi.
Ngay cả Hà Văn Tuấn đi theo bên cạnh Quân Nhật Đình nhiều năm cũng không nhịn được mà trợn mắt hốc mồm.
Cô gái đó che nửa mặt lại nhưng dưới ánh đèn chiếu rọi xuống thì vẫn có thể thấy rõ gương mặt tuyệt mỹ giấu ở bên trong khăn che mặt, tuy nhiên bởi vì có thêm một tấm khăn che mặt nên càng khiến cho cô ta thêm vẻ thần bí và gợi cảm.
Cô ta mặc một cái váy ngắn gợi cảm bó sát người, bộ ngực lớn đến nổi như muốn bung ra ngoài.
Một cặp đùi ngọc đong đưa đi tới chỗ mọi người.
"Ông chủ."
Kèm theo giọng nói mềm nhũn là một chút khàn khàn đầy mê hoặc, khiến cho những người đàn ông đang nhìn tới ngẩn người nuốt một ngụm nước bọt.
Không tỏ vẻ ham muốn giống như những người đàn ông khác, từ đầu đến giờ Quân Nhật Đình vẫn trưng ra gương mặt lạnh lẽo không cảm xúc.
Tuy nhiên bởi vì anh đứng trong góc tối chỗ cổng nên những người khác cũng không có chú ý tới.
Bởi vậy nên khi người đàn ông dẫn đầu nhìn thấy vẻ mặt si mê của những người đàn ông khác thì cũng cho rằng Quân Nhật Đình cũng trốn không thoát khỏi sắc đẹp như thế này, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý.
Anh ta ho nhẹ một tiếng, chỉ vào Quân Nhật Đình, nói: "Kiều Nô, đây là khách quý của tôi, phụng dưỡng cho tốt đó.”
Kiều Nô cũng chính là kia người con gái tuyệt sắc đó gật đầu đồng ý.
"Khách quý của ông chủ thì cũng là khách quý của Kiều Nô."
Giọng nói quyến rũ này vừa cất lên thì không ít đàn ông ở đây đều cảm thấy xương cốt mềm nhũn cả ra.
Chỉ thấy Kiều Nô cười mỉm đi tới chỗ Quân Nhật Đình.
"Anh đây thật là đẹp trai vô đối."
Kiều Nô quan sát Quân Nhật Đình, trong mắt lướt qua một vòng ánh sáng lung linh.
Dứt lời thì cô ta muốn áp sát vào trong ngực Quân Nhật Đình.
Theo bước chân cô ta đến gần, một mùi thơm từ trên người cô ta tỏa ra.
Khi những người khác tham lam hít vào thì Quân Nhật Đình lại giận tái mặt mặt, chau mày, trong mắt lóe lên vẻ buồn bực.
Hà Văn Tuấn cũng lấy lại tinh thần.
Cậu ta kinh ngạc nhìn động tác của cô gái đó.
Cậu ta thừa nhận, cô gái này rất đẹp, hơn nữa còn là người ta gan nhất mà cậu ta từng gặp.
Trước đây không phải là không có người đưa gái cho tổng giám đốc nhà cậu ta, nhưng mà những cô gái đó đều rất biết điều, không giống cô gái này, vừa đến đã muốn đu lên người tổng giám đốc nhà mình.
Ngay khi cậu ta cho là tổng giám đốc nhà mình sẽ vô tình đẩy cô gái xinh đẹp đó ra thì Quân Nhật Đình lại để cho cô gái đó tùy ý đu lên người mình.
Ngay khi cậu ta khiếp sợ không thôi thì ánh mắt của người đàn ông trung niên dẫn đầu lóe lên, nở nụ cười hài lòng.
"Đình, chúc cậu có một đem vui sướng."
Quân Nhật Đình cố nén buồn nôn gật đầu, quay người bỏ đi.
Hà Văn Tuấn lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
Cậu ta đi theo Quân Nhật Đình ra khỏi phòng, đang muốn hỏi thăm thì thấy tổng giám đốc nhà cậu ta không chút thương hương tiếc ngọc mà đẩy cô gái đang bám trên người mình ra.
"Anh?"
Kiều Nô không kịp đề phòng nên bị đẩy lảo đảo mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững, kinh ngạc mà nhìn Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình lạnh lườm cô ta một cái, dặn dò: "Hà Văn Tuấn, xử lý cô ta đi."
Dứt lời, anh làm như người có bệnh thích sạch sẽ, cầm ra khăn ra, vẻ mặt chán ghét lau chỗ bị Kiều Nô đụng vào.
Biểu cảm ghê tởm đó khiến cho Kiều Nô rất là kinh ngạc.
Quân Nhật Đình lại không có chú ý.
Anh cảm thấy có lau cách mấy cũng không thể lau sạch quần áo trên người.
Cái mùi khiến người ta muốn ói này vẫn lưu lại trên người anh.
Cuối cùng anh không thể nhịn được nữa, đi khách sạn rửa ráy một phen rồi mới mặc quần áo sạch mà Hà Văn Tuấn đưa tới vào, xác nhận mấy lần là không còn mùi khiến anh ghê tởm nữa thì mới đi về.
Đương nhiên anh làm như vậy đều có nguyên nhân, thứ nhất là vì anh không thích, thứ hai là vì không muốn làm cho Hứa Thanh Khê hiểu lầm.
Nhưng anh không phát hiện, giờ anh đã biết quan tâm tới cảm nhận của Hứa Thanh Khê.
Trên đường, Hà Văn Tuấn lái xe, thỉnh thoảng nhìn lén về sau.
Chẳng biết tại sao, cậu ta luôn cảm thấy hôm nay tổng giám đốc là lạ.
"Có chuyện gì không?"
Quân Nhật Đình phát hiện ánh mắt của cậu ra thì nhíu mày hỏi.
Hà Văn Tuấn vội vàng lắc đầu.
Quân Nhật Đình híp mắt cười khẽ một tiếng: "Cậu đang thắc mắc tại sao ngay từ đầu tôi không từ chối cô gái đó luôn đúng không?"
Hà Văn Tuấn cười ngượng ngùng, không có phủ nhận.
Quân Nhật Đình híp híp mắt, cười nói: "Một loại thủ đoạn trong thương nghiệp thôi, ông ta muốn dùng người đó để ổn định hợp tác, nếu tôi tự chối thì e là ông ta không thể yên tâm được."
Mười mấy phút sau, hai người về đến nhà họ Quân.
Quân Nhật Đình xuống xe, đi vào phòng tân hôn.
Anh cứ tưởng là giờ này thì Hứa Thanh Khê đã ngủ sớm rồi.
Không ngờ mới vừa vào cửa thì nhìn thấy Hứa Thanh Khê ngồi dựa vào đầu giường vẽ bản thảo.
Hứa Thanh Khê nghe được tiếng mở cửa, vô thức ngẩng đầu.
"Nhật Đình, về rồi hả."
Cô cười hỏi Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình thấy muộn như vậy rồi mà cô vẫn chờ mình thì trong lòng ấm áp, nhưng cũng không nhịn được mà rầy cô.
"Không phải anh đã dặn em phải ngủ sớm một chút hay sao?”
Anh vừa nói vừa muốn cởi quần áo.
Hứa Thanh Khê thấy thế thì đặt bản thảo trên tay xuống, đi tới giúp anh.
"Sợ anh lại uống say, không ai chăm sóc."
Quân Nhật Đình nghe vậy thì nụ cười trên mặt không giảm, anh nhìn cô gái nhỏ đang cởi áo nới dây lưng cho mình trước mặt, hai tay không nhịn được mà ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Hứa Thanh Khê cảm nhận được vòng tay anh thì hơi dừng một chút, vẻ mặt thẹn thùng.
Cô ép mình tỉnh táo lại, chăm chú làm việc nhưng lại phát hiện ra áo trên người Quân Nhật Đình không phải là bộ anh mặc lúc chạng vạng trước khi đi ra ngoài.
"Ây... hình như anh thay quần áo khác hả?”
Cô hơi cắn môi, vờ như vô tình hỏi.
Quân Nhật Đình phát hiện cô rất quan tâm mình, tâm trạng đang u ám cũng tốt lên nhiều.
"Ừm, lúc uống rượu không cẩn thận làm đổ lên người nên mới phải thay bộ khác.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy thì cũng không có suy nghĩ nhiều.
Sau đó Quân Nhật Đình thay quần áo khác, đứng dậy đi rửa mặt.
Không biết có phải là câu hỏi mới nãy của Hứa Thanh Khê nhắc nhở anh hay không mà anh lại cảm thấy cái mùi của cô gái khiến anh ghê tởm đó vẫn còn dính trên người.
Anh tắm hai lần mà vẫn còn thấy khó chịu, sầm mặt bước ra khỏi phòng tắm.
Hứa Thanh Khê cảm nhận được cảm xúc của anh hơi khác thường thì hơi khó hiểu.
"Anh sao vậy?"
Quân Nhật Đình nghe cô hỏi thăm thì vô ý quay lại nhìn cô.
Chỉ thấy trong khoảng thời gian này Hứa Thanh Khê vẫn luôn ở nhà nghĩ dưỡng nên sắc mặt hồng nhuận, thậm chí mặt cũng hơi tròn hơn một chút.
Thần hình vốn gầy gò giờ hơi mập hơn một xíu rồi.
Mặc dù mặc áo ngủ hình thú nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người trước tấn công sau phòng thủ.
Quân Nhật Đình nhìn, ánh mắt trở nên u ám.
Nhất là anh nhớ tới lúc nãy bị cô gái đó làm bẩn ánh mắt, lúc này anh không kịp chờ đợi muốn dùng mùi thơm trên người Hứa Thanh Khê để thanh tẩy mùi mà cố gái đó để lại.
Anh nhanh chân đi lên giường, Hứa Thanh Khê lầm tưởng là anh muốn nghỉ ngơi nên hơi dịch qua một bên.
Ai ngờ Quân Nhật Đình lên giường thì ôm cô vào trong ngực.
Hơi thở nóng rực thở vào vành tay của Hứa Thanh Khê, khiến Toàn thần cô hơi run.
"Nhật Đình... Ừm..."
Mới nói được hai chữ thì những lời còn lại đã bị dìm ngập trong cơn mưa hôn.
Hứa Thanh Khê không biết xảy ra chuyện gì, nhưng đối với cô cũng không hề từ chối sự nhiệt tình của Quân Nhật Đình, ngược lại còn vì quyết định trước đó mà nhiệt tình đáp lại.
Tất cả đều thuận theo anh.
Nhưng bởi vì trên người Hứa Thanh Khê còn bị thương nên Quân Nhật Đình cũng không có lăn cô lâu lắm.
Tuy nhiên cũng chỉ như vậy thôi mà đã làm cho Hứa Thanh Khê mệt mỏi gần chết.
Cô xụi lơ nằm trên giường, buồn ngủ.
...
Hôm sau, mặt trời lên cao.
Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình cùng nhau rời giường.
Hai người rửa mặt sau đó dự định xuống lầu dùng cơm.
Cũng trong lúc này, quản gia vội vàng đi tới.
"Cậu chủ, bên ngoài có người tìm anh."
"Là ai đó?"
Quân Nhật Đình vô thức hỏi thăm.
Lúc đầu quản gia muốn trả lời nhưng nhìn thấy Hứa Thanh Khê thì thay đổi sắc mặt, dáng vẻ như muốn nói lại thôi, còn có chút xấu hổ.
Quân Nhật Đình thấy thế thì cau mày lại.
Hứa Thanh Khê cũng cảm thấy quái dị.
Cô nghiêng đầu nhìn Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình quay qua nhìn cô rồi lại nhìn quản gia.
"Hử?"
Anh hừ một tiếng, quản gia cười ngượng ngùng: "Cậu chủ, cậu tự đi ra xem một chút đi."
Quân Nhật Đình nhíu mày nhưng vẫn đi ra ngoài.
Hứa Thanh Khê theo sát phía sau.
Hai người tới cửa chính thì thấy Kiều Nô đứng sát ngoài cửa, trên người vẫn mặc bộ quần áo tối qua.
Chỉ khác ở chỗ cô ta đã tháo khăn che mặt xuống, để lộ ra vẻ ngoài tuyệt thế.
Hứa Thanh Khê trợn mắt hốc mồm nhìn, cô gái trước mặt khiến cho thân làm phụ nữ như cô cũng phải thấy xấu hổ.
Không bất ngờ giống như cô, sắc mặt Quân Nhật Đình cực kỳ khó coi.
"Tại sao cô lại ở đây?"
Anh tức giận hỏi.
Kiều Nô vờ như không nhìn thấy Hứa Thanh Khê, nghe Quân Nhật Đình hỏi vậy thì trưng bộ mặt oan ức ra.
"Tối hôm qua sau khi anh đi thì tôi cũng không có chỗ khác để đi."
Tiếng nói như chim hoàng oanh vang lên, dù Hứa Thanh Khê là phụ nữ nhưng vẫn cảm thấy xương như mềm ra.
Nhưng cô nhanh chóng ổn định tâm thần, trong lòng thấy không thoải mái.
Hiển nhiên cô gái này cố ý nói hôm qua bọn họ ở cung nhau.
Cô hơi nhếch đôi môi đỏ lên hỏi Quân Nhật Đình.
"Chuyện này là như thế nào?"
Quân Nhật Đình vuốt vuốt trán, có chút đau đầu nói: "Cô ta là người mà tối hôm qua khách hàng tặng cho anh, anh đã sai Hà Văn Tuấn đuổi đi nhưng không biết sao cô ta lại tìm được đến đây."
Anh giải thích sơ cho cô nghe, Hứa Thanh Khê im lặng không biết nên nói cái gì.
Mặc dù trong lòng cô bực bội nhưng không phải là bực bội với Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình nói xong thì cẩn thận dò xét Hứa Thanh Khê.
Thấy mặt cô không có vẻ gì như đang tức giận thì khẽ thở phào trong lòng.
Mà bản thân anh cũng không có phát hiện mình đã trở nên thận trọng như vậy từ bao giờ.
"Không cần để ý, anh sẽ gọi người xử lý cô ta.”
Anh trầm giọng an ủi, chợt hai mắt nguy hiểm liếc nhìn Kiều Nô.
Kiều Nô phát hiện vẻ không thích trên mặt anh, hơi cắn môi đỏ, tỏ vẻ đáng thương.
Nhưng cô ta còn chưa kịp lên tiếng thì Quân Nhật Đình thu tầm mắt lại, lấy điện thoại di động ra.
"Hà Văn Tuấn, tới nhà họ Quân ngay cho tôi.”
Hà Văn Tuấn sửng sốt một chút, sau khi hoàn hồn lại thì mới nhận ra lửa giận trong câu nói của tổng giám đốc nhà mình, vội vàng vâng dạ.
Kiều Nô nghe Quân Nhật Đình gọi điện thoại thì ánh mắt lóe lên vẻ u ám.
Cô ta lã chã chực khóc nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình, cầu khẩn: "Ngài, ngài đừng đuổi tôi đi, nếu ngài không cần tôi thì tôi không còn chỗ nào để đi cả, xin ngài đừng đuổi tôi đi, tôi cam đoan sẽ không gây bất cứ phiền phức gì cho ngài.”
Quân Nhật Đình cũng không để ý tới cô ta, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Thanh Khê.
"Mệt không? Có muốn đi ăn cơm trước không, anh giải quyết xong chuyện này thì sẽ qua ngay."
Hứa Thanh Khê lắc đầu.
"Không cần, em ở đây với anh."
Vừa dứt lời thì ngoài cửa có tiếng thắng xe.
"Tổng giám đốc."
Sau khi Hà Văn Tuấn xuống xe thì cung kính chào, chợt khóe mắt cậu ta nhìn thấy Kiều Nô đứng một bên, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc và giật mình.
Hiển nhiên, tổng giám đốc gọi cậu ta tới là vì xử lý người này.
Mà sự thật cũng đúng là như vậy.
"Hà Văn Tuấn, mang cô ta đi."
Quân Nhật Đình mặt lạnh như tiền nói.
Kiều Nô nghe vậy thì nhíu mày, tiếp tục cầu khẩn.
"Ngài đừng đuổi tôi đi được không, Kiều Nô cam đoan sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không quấy rầy đến ngài."
Dáng vẻ đáng thương đó khiến cho cả một thân là phụ nữ như Hứa Thanh Khê cũng không nhịn được mà nổi lòng thương tiếc.
Cô vô thức nhìn qua Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình híp hai mắt lại, nhìn Kiều Nô từ trên xuống dưới.
"Cô muốn ở lại, làm gì cũng được?"
Kiều Nô nghĩ là lời cầu khẩn của mình đã có tác dụng nên mừng rỡ gật đầu.
Hứa Thanh Khê nghe vậy thì vốn không để ý thì giờ lại không nhịn được mà quan tâm.
Anh muốn giữ cô ta lại hay sao?
Cô nhìn Quân Nhật Đình với ánh mắt phức tạp.
Đương nhiên là Quân Nhật Đình cũng nhận ra, tuy nhiên anh cũng không để ý tới.
Anh dặn dò Hà Văn Tuấn: "Mang cô ta tới chỗ Sky Lounge."
Kiều Nô nghe nói như thế, rõ ràng là muốn mang cô ta đi thì nụ cười trên mặt ngưng lại.
"Ngài, không phải ngài đồng ý..."
Cô ta còn chưa nói hết thì bị Hà Văn Tuấn cưỡng ép lôi lên xe chạy đi.
Bởi vì, Tổng giám đốc nhà cậu ta mới quăng cho cậu ta một ánh mắt đầy ý cảnh cáo.
"Anh làm cái gì? Thả tôi ra."
Kiều Nô không cam tâm, vừa giãy dụa vừa quay đầu lại nhìn Quân Nhật Đình.
"Ngài..."
Cô ta muốn cầu khẩn nhưng Quân Nhật Đình hoàn toàn không để ý tới cô ta, nắm tay Hứa Thanh Khê đi trở vào nhà.
"Chúng ta đi thôi."
Hứa Thanh Khê nhìn Quân Nhật Đình, nghe được động tĩnh sau lưng thì không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Kiều Nô không ngừng giãy dụa, nhưng sức lực của cô ta cũng không bằng Hà Văn Tuấn, bởi vậy hoàn toàn không thể tránh thoát.
Cô nhìn Kiều Nô bị kéo lên xe, lúc này mới thu tầm mắt lại.
"Có phải sau này cô ta sẽ lại quấn lấy anh như vậy nữa đúng không?”
Cô mấp máy môi, không nén được cảm giác không thoải mái trong lòng mà hỏi.
Quân Nhật Đình nghe vậy thì trên mặt chợt lóe lên vẻ chán ghét.
"Yên tâm, cô ta sẽ không."
Dứt lời, anh nắm tay Hứa Thanh Khê thật chặt, giống như là đang hứa hẹn với cô cái gì đó.
Hứa Thanh Khê nghe anh nói vậy thì trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
Cô lại không nhịn được mà quay đầu nhìn ra cửa một lần nữa, ngoài cửa đã không thấy bóng dáng Hà Văn Tuấn và Kiều Nô.
Mà động tác của cô cũng rơi vào trong mắt Quân Nhật Đình.
Ánh mắt anh hơi trầm xuống, hiển nhiên là anh cũng đoán được ý nghĩ của Hứa Thanh Khê.
Tuy nhiên, có một số việc bây giờ khó mà nói được.
Rõ ràng thân phận của cô gái đó không đơn giản...
Tuy nói địa chỉ của nhà họ Quân không phải bí mật gì ở thủ đô nhưng tối qua anh cũng không có nói mình là người của nhà họ Quân.
Bây giờ người này lại tìm tới cửa khiến anh không thể không suy nghĩ nhiều.
Nghĩ đến đây, trong mắt của anh lóe lên một tia âm ngoan.
Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình trở lại nhà bếp.
Hai người chọn mấy món ăn đơn giản, sau đó Quân Nhật Đình quay về công ty.
Mười mấy phút sau, anh đến công ty.
Mới vừa ngồi vững thì Hà Văn Tuấn từ ngoài cửa đi đến.
"Tổng giám đốc, người đã được đưa đến Sky Lounge, giờ phải sắp xếp như thế nào?"
Quân Nhật Đình nghe vậy thì híp mắt dặn dò: "Tùy tiện sắp xếp cho cô ta một việc làm rồi phái người theo dõi chặt cô ta."
Anh nói, có vẻ như lại nghĩ tới cái gì, anh lạnh lẽo nói: "Theo dõi chặt chẽ cô ta, cô ta có hành động gì thì phải báo cho tôi biết ngay."
Hà Văn Tuấn nghe anh dặn dò như vậy thì hơi khó hiểu.
Nhưng nhìn khuôn mặt cao thâm của tổng giám đốc nhà mình thì cậu ta cũng không dám hỏi nhiều, vâng một tiếng rồi đi ngay.
Một bên khác, Kiều Nô được đưa đến phòng khách của Sky Lounge.
Ngay từ đầu cô ta cho là mình sẽ được Quân Nhật Đình nuôi dưỡng ở nơi này.
Còn không đợi cô ta suy tư hành động tiếp theo thì cửa phòng bị gõ.
"Có chuyện gì không?"
Cô ta nhìn nhân viên của Sky Lounge đứng ngoài cửa hỏi.
"Cô Kiều Nô, tổng giám đốc biết cô không có chỗ đi nên sắp xếp công việc cho cô, đây là đồng phục làm việc của cô, sau này khu rượu Ngọc Lan sẽ giao cho cô phụ trách bán ra."
Quản lý vừa dứt lời thì nụ cười trên mặt Kiều Nô trở nên méo mó, thậm chí khó có thể tin.
"Cô nói cái gì?"
Quản lý thấy Kiều Nô kinh ngạc, đoán được có thể cô ta sẽ chống đối nên nói: "Cô Kiều Nô, đây là quyết định của tổng giám đốc, nếu là cô có ý kiến thì có thể nói riêng với tổng giám đốc.”
Kiều Nô thấy cô ta dám dùng Quân Nhật Đình đến uy hiếp mình thì sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nhưng cô ta cũng không dám đi tìm Quân Nhật Đình thật, nếu không thì dựa theo tính tình của người đó, nếu là cô ta có một chút bất mãn nào thì tất nhiên sẽ bị anh đuổi đi.
Ngay cả quản lý này thì cô ta cũng không thể giận chó đánh mèo.
Cũng bởi vậy, cô ta ôm một cục tức trong bụng mà còn phải miễn cưỡng vui cười tiễn người đi.
"Tôi biết rồi, khi nào bắt đầu làm việc, cho tôi xin thời gian cụ thể đi nhé."
Quản lý nghe cô ta đồng ý thì hơi chút kinh ngạc.
Mặc dù vừa rồi Kiều Nô che giấu rất nhanh nhưng quản lý vẫn nhận ra thái độ bất mãn của cô ta.
Cô ta nghi ngờ nhìn Kiều Nô, cũng không có hỏi thăm, nói thời gian làm việc xong thì đi.
Đợi cô ta đi rồi, sắc mặt Kiều Nô cực kỳ dữ tợn.
Sau đó mấy ngày, Kiều Nô đều mời rượu, bán rượu.
Trong đó không ít người nhìn trúng sắc đẹp của cô ta mà muốn đùa giỡn một phen.
Đương nhiên cuối cùng cô ta đều có thể luồn lách vượt qua nguy hiểm, nhưng cô ta đã tức giận đến mức muốn giết người.
Người đàn ông đó dám bắt cô ta đi làm mời rượu.
Phải biết, chỉ bằng vào vẻ ngoài của cô ta thì cũng dư sức làm người phụ nữ của anh, vậy mà anh lại thờ ơ, tức chết cô ta.
Nhất là khi cô ta nghĩ đến thân phận bây giờ, muốn tới gần người đàn ông đó lần nữa thì có thể nói là khó càng thêm khó.
Ngay khi cô ta đang ảo não thì không ngờ cơ hội đến bất ngờ.
Hôm nay, Quân Nhật Đình đến câu lạc bộ bàn chuyện làm ăn, Kiều Nô đang mời rượu nhận được tin tức thì lập tức bỏ khách hàng lại mà chạy tới.
"Rốt cuộc ngài cũng tới.”
Kiều Nô rung động nhìn Quân Nhật Đình, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Cô ta vừa nói vừa muốn tới gần Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình lạnh lùng nhìn cô ta khiến Kiều Nô vốn muốn leo lên thì lại dừng bước.
"Ngài..."
Cô ta oan ức kêu lên.
Quân Nhật Đình không để ý đến cô ta, quay người vào phòng.
Kiều Nô thấy thế thì vội vàng đi theo.
Hà Văn Tuấn ở phía sau thấy vậy thì ngạc nhiên không thôi.
Mà làm cậu ta khiếp sợ nhất là khi cô gái đó đi theo tổng giám đốc nhà mình vào phòng thì ngoại trừ ngoại trừ cảnh cáo không được tới gần anh thì tổng giám đốc nhà cậu ta để mặc cho cô gái đó ngồi ở bên cạnh anh.
"Ngài, muốn uống rượu không?"
Kiều Nô bị cảnh cáo không thể tới gần cho nên muốn tìm cách khác làm nổi bật lên sự tồn tại của mình.
Quân Nhật Đình nhìn cô ta rót rượu, híp mắt lạnh lùng nói: "Cách xa tôi một chút."
Lại bị đuổi một lần nữa, trong nháy mắt sắc mặt Kiều Nô có hơi khó chịu.
Người đàn ông này, rốt cuộc là không hiểu phong tình thật hay là giả vờ không hiểu, không biết tốt xấu như vậy sao lại cưới được vợ nhỉ?
Cô ta thầm mắng trong lòng nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, nghe lời đi ra xa khỏi Quân Nhật Đình.
Hà Văn Tuấn từ xa nhìn thấy vậy thì càng thêm nghi ngờ.
Cậu ta không hiểu rõ tổng giám đốc nhà mình đang suy nghĩ gì, vừa giống như là chán ghét cô gái đó nhưng lại không có đuổi hẳn cô ta đi mà lại khiến cho người ta có cảm giác như là anh đang tới gần.
Cho nên cuối cùng tổng giám đốc nhà cậu ta vẫn không tránh khỏi sự mê hoặc của sắc đẹp, muốn hái đóa hoa dại này đó chứ?
Khoan đã, như vậy cũng không đúng.
Nếu là như vậy thì tổng giám đốc cũng không nên lựa chọn nơi này.
Phải biết mợ chủ ở kế bên.
Đúng vậy, Hứa Thanh Khê đang ở kế bên.
Hôm nay là ngày đâu tiên cô trở lại công ty sau khi vết thương đã khỏi.
Lý Dương Châu vì đón tiếp cô mà cố ý tổ chức một buổi liên hoan.
Đương nhiên Hứa Thanh Khê cũng biết Quân Nhật Đình đang ở bên này bàn chuyện.
Bởi vì lúc tan việc thì cô nhận được tin nhắn của Quân Nhật Đình.
Cô đi theo đồng nghiệp của công ty vào phòng.
Vô tình khi đi ngang qua phòng của Quân Nhật Đình thì Lý Dương Châu nhìn thấy Hà Văn Tuấn đứng ở ngoài cửa, hơi kinh ngạc.
"Trợ lý Hà, sao anh lại ở đây?”
Bà nói xong, ánh mắt liếc qua sau lưng Hà Văn Tuấn, khi nhìn thấy bóng dáng Quân Nhật Đình thì hơi giật mình.
Nhưng mà khi bà nhìn thấy cô gái tuyệt đẹp bên cạnh Quân Nhật Đình thì nụ cười trên mặt sượng ngắc, có chút khó nói nhìn Hứa Thanh Khê.
Trước đó đã dặn rồi, trong chi nhánh công ty này thì ngoại trừ giám đốc là bà thì chỉ có Quý Ức là bạn của Quân Nhật Đình biết thân phận của Hứa Thanh Khê, những người khác không biết.
Lúc này nhìn thấy cô gái tiếp rượu bên cạnh tổng giám đốc, bà rất lo lắng sợ Hứa Thanh Khê sẽ nổi giận.
Cùng nhìn thấy cảnh này còn có Quý Ức.
Mặc dù cô ta rất ghen ghét với cô gái ngồi bên cạnh Quân Nhật Đình, nhưng càng nhiều hơn là cười trên nổi đau của người khác.
Cô ta quay qua nhìn Hứa Thanh Khê, muốn nhìn xem cô sẽ làm như thế nào.
Hiển nhiên Hứa Thanh Khê cũng cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, đồng thời cũng nhìn theo ánh mắt của bọn họ, nhìn vào trong phòng.
"Tổng giám đốc đang bàn chuyện công việc?"
Cô khẽ hỏi.
Hà Văn Tuấn nghe cô hỏi vậy thì sửng sốt một chút.
Vốn cậu ta cũng giống như Lý Dương Châu, rất lo sợ Hứa Thanh Khê sẽ không để ý tình huống mà đi vào gây chuyện.
Bây giờ thấy Hứa Thanh Khê bình tĩnh như vậy thì cậu ta thầm thở phào một hơi, đồng thời lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nhưng không đúng ở đâu thì cậu ta vẫn không nghĩ ra được, cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa, giải thích cho Hứa Thanh Khê, miễn cho mợ chủ nhà mình hiểu lầm.
"Đúng vậy, tổng giám đốc đang bàn chuyện công việc, hôm nay có hẹn bàn chuyện hợp tác trong sáu tháng cuối năm với tổng giám đốc tập đoàn Phong Hòa.”
Ngụ ý là không phải tổng giám đốc nhà cậu cố ý tới gặp cố gái đó.
Hứa Thanh Khê hiểu ý cậu ta muốn nói, không hỏi nữa.
Tuy nhiên Hà Thanh Vận và Mộ Vãn Tình sau lưng cô nghe nói như thế thì cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Tổng giám đốc nhà mình đi bàn chuyện công việc thì cũng không cần phải báo cáo rõ ràng với nhân viên bọn họ như vậy chứ.
Ngay khi bọn họ nghi hoặc không hiểu thì không biết trong phòng xảy ra chuyện gì mà Kiều Nô vốn còn đàng hoàng bỗng nhiên bưng ly rượu lên mời Quân Nhật Đình.
Mà không biết vì nguyên nhân gì mà Quân Nhật Đình cũng không có từ chối lần mời rượu này của Kiều Nô.
Hứa Thanh Khê nhìn, hơi đổi sắc mặt.
Hà Văn Tuấn cũng nhìn thấy, lập tức bó tay toàn tập.
Đặc biệt là khi nhìn thấy sắc mặt căng thẳng không chút cảm xúc của Hứa Thanh Khê thì cậu ta càng thêm đau đầu.