Mục lục
Tổng tài nguy hiểm, anh thật hư hỏng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Nhật Đình nhận thấy sắc mặt của Hứa Thanh Khê tối sầm lại, hơi lo lắng bước tới bên cạnh.



"Em làm sao thế? Trong người lại khó chịu à?"



Anh cất tiếng hỏi, đưa tay ra áp lên trán của cô kiểm tra xem còn bị sốt nữa không.



Hứa Thanh Khê cảm nhận được sự ấm áp dịu dàng ở trán mới thôi không nhìn Mạc Ly nữa.



Cô ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt quan tâm săn sóc của người đàn ông đứng trước mặt, bao nhiêu khó chịu trong lòng bỗng dưng tan biến hết.



"Em không sao, chỉ là hơi lo cho anh."



Vừa dứt lời, cô kéo tay Quân Nhật Đình ngồi xuống giường bên cạnh, cẩn thận xem xem anh có bị thương ở đâu không.



"Anh không sao thật chứ?"



Đến giờ cô vẫn còn nhớ như in cảnh Quân Nhật Đình bị thương, vì vậy mà không cách nào yên tâm được.



Quân Nhật Đình cảm nhận được sự quan tâm chân thành của cô, trong lòng lóe lên một tia ấm áp.



Anh nắm lấy đôi tay không ngừng lộn xộn của Hứa Thanh Khê, ôn tồn nói: "Em đừng lo, anh không có bị thương. Nếu em không tin, anh cởi quần áo cho em kiểm tra nhé?"



Hứa Thanh Khê sững sờ, bối rối quay mặt đi.



"Lưu manh!"



Cô quở trách anh một hồi mới thực sự trút bỏ được hết những lo lắng trong lòng.



Cả hai cười đùa một hồi, Hứa Thanh Khê bắt đầu cảm thấy uể oải.



"Nghỉ ngơi một chút đi. Em vừa mới khỏi, phải chuyên tâm dưỡng bệnh cho tốt!"



Quân Nhật Đình có chút đau lòng khi nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt cô.



Thanh Khê xúc động không thôi, nhưng cô cảm thấy bản thân mình thật sự không có gì quá nghiêm trọng.



"Bây giờ đã không còn gì đáng ngại nữa, anh đừng lo lắng quá. Ngày mai là có thể xuất viện được rồi!"



Cô mỉm cười nhìn Quân Nhật Đình, không muốn rước lấy thêm phiền toái cho anh.



"Không còn gì đáng ngại ư? Nếu đến bệnh viện chậm một phút nữa là đã mất mạng rồi đấy, em biết không?"



Hứa Thanh Khê không biết nên trả lời như thế nào, đành cười xấu hổ nhìn anh.



Dáng vẻ nịnh nọt này của cô khiến Quân Nhật Đình không thể nào giận lâu, đành hạ giọng dặn dò: “Sau này không cho phép em đùa giỡn với bản thân mình như vậy nữa, biết chưa?"



Hứa Thanh Khê nghe mấy lời này, trong lòng dâng lên dư vị ngọt ngào khó tả, cứ như vừa ăn phải một viên kẹo đường khổng lồ.



Ấy thế mà, "viên kẹo" này chỉ mỗi mình cô thấy ngọt, còn Mạc Ly lại trừng mắt đố kị đến phát điên.



Bởi vì cô ta chưa từng nhìn thấy một Quân Nhật Đình dịu dàng biết dỗ dành người khác đến như vậy.



...



Tối hôm ấy, Quân Nhật Đình ở lại cùng Hứa Thanh Khê một lát rồi đi xem Lê Ngọc Mỹ.



"Ngọc Mỹ vẫn chưa tỉnh lại sao?"



Quân Nhật Đình bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Lê Ngọc Mỹ vẫn đang hôn mê trên giường, không khỏi cau mày: "Con đi gọi bác sĩ đến kiểm tra xem."



Vừa dứt lời, anh định quay đi thì bị bà Hồng ngăn lại.



"Con không cần đi đâu, mẹ với dì Lê của con đã gọi bác sĩ đến rồi, bọn họ nói Ngọc Mỹ không sao, chỉ đang mê man thôi."



Bọn họ nói chuyện với nhau, không để ý đến Lê Ngọc Mỹ đang nằm trên giường vừa động đậy hai mắt.



Thật ra cô ta đã tỉnh lại từ lâu rồi, vô tình biết Quân Nhật Đình đã đến chỗ Hứa Thanh Khê nên mới không muốn tỉnh lại nữa.



Lúc này nghe thấy Quân Nhật Đình lo lắng cho mình, trong lòng cô ta lại bắt đầu có suy tính khác.



"Nhật Đình, cứu em... cứu em... "



Lúc mọi người đang vô cùng lo lắng, cô ta cố ý diễn cảnh gặp ác mộng, kêu la thất thanh.



Bố mẹ Lê Ngọc Mỹ thấy vậy, vội vàng chạy đến trấn an.



"Ngọc Mỹ đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi con!"



Nhưng mà mấy lời của bọn họ không có tí tác dụng nào với Lê Ngọc Mỹ, ngược lại càng làm cho cô ta hét to hơn.



Bà Kim Hồng thấy thế, mắt vụt lên tia sáng, vội thúc giục đứa con trai bên cạnh mình: "Nhật Đình, con mau đến gọi Ngọc Mỹ tỉnh lại đi, cứ như thế này, chỉ sợ con bé sẽ phát điên mất!"



Bà Lê nghe vậy liền chớp lấy thời cơ, vội giục:" Nhật Đình, Ngọc Mỹ chỉ gọi tên con. Nó chắc chắn sẽ nghe được lời con nói."



Cùng lúc đó, Hứa Thanh Khê bên này cũng đang rối hết lên.



Nghe Quân Nhật Đình nói, Lê Ngọc Mỹ cũng đang ở cùng một bệnh viện với cô, cô không biết có nên qua thăm một chút không.



Dù sao cô cũng đang ở bệnh viện, biết chuyện mà lại không đi, e là không hay lắm.



Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định đi thăm Lê Ngọc Mỹ.



Nói thế nào đi nữa, Lê Ngọc Mỹ cũng là vì bọn họ nên mới bị liên lụy.



Lần theo số phòng bệnh mà Quân Nhật Đình nói cho cô biết lúc chiều, Thanh Khê không ngờ vừa đến trước cửa đã phải chứng kiến một cảnh khiến cô vô cùng khó chịu.



Trong phòng bệnh, có Quân Nhật Đình ở bên an ủi, Lê Ngọc Mỹ mới dần tỉnh lại.



Sắc mặt cô ta hoảng loạn, không thèm để ý đến những người xung quanh, cả người cứ thế nhào vào lòng Quân Nhật Đình.



"Nhật Đình, em sợ lắm..."



Cô ta ôm chặt lấy Quân Nhật Đình, cũng đúng lúc nhìn thấy Hứa Thanh Khê đang đứng ở ngoài cửa, đáy mắt ngầm quét qua tia đắc ý.



Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Hứa Thanh Khê, cô ta lại càng dụi đầu vào ngực Quân Nhật Đình, cơ thể run rẩy: “Nhật Đình, em cứ tưởng suýt chút nữa mình chết rồi, cũng may là anh đến kịp!"



Cô ta nỉ non, trong giọng nói còn xen lẫn chút ngọt ngào.



Quân Nhật Đình bị cô ta bất ngờ lao đến ôm, trở tay không kịp, cả người liền bị khóa chặt lại.



Anh cau mày định thần lại, vừa muốn kéo người trước mặt ra, lại nghe thấy mấy lời này, động tác bất giác chậm lại.



"Không sao rồi, không sao rồi."



Anh vừa an ủi Lê Ngọc Mỹ, vừa muốn giữ khoảng cách với cô ta. Nhưng ý định này của anh không qua khỏi mắt của Lê Ngọc Mỹ, anh càng muốn đẩy ra, cô ta lại càng mặt dày dùng hết sức ôm chặt.



"Nhưng em vẫn sợ, ngộ nhỡ bọn họ lại đến thì làm sao đây?"



Quân Nhật Đình cảm thấy người trước mặt càng ôm càng chặt, anh mất kiên nhẫn, cũng chẳng thèm quan tâm đến nỗi sợ của Lê Ngọc Mỹ, âm thầm dùng lực tách cô ta ra.



"Yên tâm đi, anh đã cho người đi điều tra mấy kẻ đó rồi, sẽ phái thêm người bảo vệ em, cho nên em đừng lo lắng quá!"



Anh nói, lùi về sau một bước giống như đang né tránh.



Những người khác đều không phát hiện ra sự khác thường ở hai người bọn họ, nhìn thấy Lê Ngọc Mỹ đã bình tĩnh trở lại, ai nấy đều quan tâm chạy lại, Quân Nhật Đình bèn nhân cơ hội lùi ra xa.



Nhìn thấy anh lẩn trốn mình trông như đang trốn bệnh dịch, trong lòng Lê Ngọc Mỹ dâng tràn đố kị.



Tại sao? Tại sao anh có thể sẵn sàng ôm Hứa Thanh Khê, còn tiếp xúc thân mật với cô ta, nhưng đối với mình thì lại tránh như tránh quỷ?



Lửa giận trong lòng Lê Ngọc Mỹ cao ngút trời, nhưng không thể để lộ ra ngoài.



Chỉ đành cười miễn cưỡng cười với bố mẹ và bà Hồng.



Mà Hứa Thanh Khê ở ngoài cửa cũng nhìn thấy cảnh này, cảm giác khó chịu trước đó bỗng chốc tan biến.



Cô gõ cửa phòng, thoải mái bước vào bên trong.



"Mẹ, Nhật Đình, ông Lê, bà Lê, cháu đến thăm cô chủ Lê."



Cô tươi cười chào hỏi tất cả mọi người rồi thong dong bước đến bên cạnh Quân Nhật Đình.



Bọn họ nhìn thấy cô đến, ngoại trừ vẻ mặt kinh ngạc của Quân Nhật Đình ra, những người khác đều mang vẻ mặt khác nhau.



Nhất là bà Kim Hồng, trong mắt chỉ toàn ghét bỏ lẫn tức giận.



Bởi vì chỉ cần nhìn thấy Hứa Thanh Khê, bà ta sẽ lập tức nhớ đến cảnh tượng Quân Nhật Đình vì cô mà uy hiếp bà ta.



"Sao em lại đến đây? Không phải anh đã dặn em phải nghỉ ngơi cho tốt à?"



Nhìn thấy cô xuất hiện như thế này trong lòng Quân Nhật Đình bất giác thấy vui, nhưng điều mà anh quan tâm nhất vẫn là sức khỏe của cô.



"Em đã khỏe lại rồi, không cần lo lắng nữa đâu. Với cả, cô chủ Lê vẫn chưa tỉnh lại, nên em cũng không yên tâm."



Hứa Thanh Khê trấn an anh, rồi nhìn về phía Lê Ngọc Mỹ, cười nói: “Cô chủ Lê thấy thế nào rồi? Còn chỗ nào không khỏe không?"



Lê Ngọc Mỹ nhìn nụ cười trong trẻo hiền lành của Hứa Thanh Khê, chỉ cảm thấy vô cùng ngứa mắt, giống như đang cười nhạo mình.



Cô ta siết chặt bàn tay thành nắm đấm, miễn cưỡng mở miệng: “Cảm ơn cô đã quan tâm, không có gì quá nghiêm trọng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK