"Chào tổng thanh tra."
"Tổng thanh tra Lê."
Cũng với sự xuất hiện của ba người, không ít nhân viên công ty đều dừng lại cung kính chào hỏi Lê Ngọc Mỹ.
Lê Ngọc Mỹ đáp lại từng người, dẫn theo Hứa Thanh Khê đi vào trong thang máy, sai đó đi đến phòng truyền thông.
"Đây là căn phòng phỏng vấn của chúng tôi, lát nữa chúng ta sẽ phòng vấn ở đây."
Cô ta chỉ vào căn phòng đang được trang trí, giới thiệu với Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê gật đầu, không khỏi quan sát xung quanh.
Khi cô nhìn thấy những máy móc công cụ hiện đại, trong lòng không nhịn được ca ngợi.
Quả nhiên là một thương hiệu lớn như NK, bất kỳ thứ gì cũng là hàng tốt nhất.
Lê Ngọc Mỹ tất nhiên cũng không bỏ qua sự tán thưởng trong mắt cô, đáy mắt hiện lên sự khinh thường, nét mặt vẫn cười cười như trước dẫn Hứa Thanh Khê đi dạo một vòng, sau đó sắp xếp người trang điểm cho cô.
Không đến nửa tiếng sau thì Hứa Thanh Khê đã mặc đồ công sở nhìn rất tháo vát đi ra, trên gương mặt trang điểm tinh tế xinh đẹp, đoan trang lại không mất vẻ quyến rũ, trong lòng Lê Ngọc Mỹ bỗng cảm giác vô cùng ganh tỵ.
Cô ta nhận ra sau khi Hứa Thanh Khê trang điểm xong thì cho dù là gương mặt hay khí chất đều không hề thua kém cô ta, thậm chí còn hơn cô ta ở sự điềm đạm dịu dàng của phụ nữ.
Quân Nhật Đình đối xử đặc biệt với Hứa Thanh Khê không phải vì sự điềm đạm mềm mại này của cô ta chứ?
Dù sao thì từ nhỏ cô ta đã bị sự dạy dỗ bào mòn mất bản tính đó.
Cô ta mãi suy nghĩ, trong lòng cũng dần dần nghĩ ra cách.
Chỉ thấy cô ta tìm một trợ lý đến, nói nhỏ với cô ta vài câu.
Cũng không biết là cô ta đã nói gì, chỉ thấy ánh mắt trợ lý lóe lên sự ngạc nhiên, sau đó nhìn thoáng qua phía sau, gật đầu chào Lê Ngọc Mỹ rồi đi về phía căn phòng phỏng vấn.
Sau khi cô ta đi một lát, Hứa Thanh Khê cũng đi tới trước mặt Lê Ngọc Mỹ.
"Cô Lê, bây giờ đã bắt đầu phòng vấn được chưa?"
Lê Ngọc Mỹ nghe vậy thì bỗng nhiên áy náy nói với Hứa Thanh Khê: "Thật ngại quá cô Hứa, có một máy ghi hình trục trặc, có lẽ phải lùi thời gian phỏng vấn lại hai tiếng.
Hứa Thanh Khê nghe nói vậy thì vẫn luôn cảm thấy có gì đó kỳ lại, nhưng mà lại không nghĩ ra là không đúng ở chỗ nào, chỉ có thể cong môi cười nói: "Không sao đâu, tôi có thể chờ một lát."
Lê Ngọc Mỹ tất nhiên là đã dự đoán trước câu trả lời của cô, nụ cười của cô ta không sâu đến đáy mắt, cười nói: "Đi, tôi bảo nhân viên sắp xếp phòng khách cho cô, đợi bên này sửa xong thì tôi sẽ báo với cô."
Hứa Thanh Khê gật đầu, đi theo trợ lý mà Lê Ngọc Mỹ sắp xếp đi vào phòng khách.
Mạc Ly tất nhiên là cũng đi theo Hứa Thanh Khê, chỉ là trước khi đi cô ta liếc nhìn Lê Ngọc Mỹ một cái thật sâu.
Một ánh nhìn u ám khiến Lê Ngọc Mỹ cảm thấy sợ hãi giật mình, còn tưởng là nữ vệ sĩ này đã nhận ra trò của cô ta.
Nhưng mà khi cô ta thấy Mạc Ly không nói gì mà đi theo Hứa Thanh Khê ra ngoài thì nỗi lo này cũng được thả lỏng.
Ánh mắt cô ta vừa chuyển, lại như là đã nghĩ ra chuyện gì, trong mắt hiện lên chút hả hê.
Mà Hứa Thanh Khê cũng không biết sau khi đi theo trợ lý đến phòng khách xong thì cứ như là đã bị lãng đi quên vậy.
Cô nhàm chán nghịch điện thoại di động, Mạc Ly ngồi cách đó không xa, ánh mắt châm chọc nhìn cô.
Thời gian cứ trôi qua như vậy.
Hai người chờ từ hai giờ chiều đến khi màn đêm buông xuống, nhân viên trong tòa nhà sắp tan làm, Lê Ngọc Mỹ giống như mới nhớ đến hai người.
"Thật ngại quá, đã để cho cô Hứa đợi lâu rồi, máy đã sửa xong."
Cô ta tự đến phòng khách dẫn Hứa Thanh Khê đến phòng truyền thông.
Tuy là trong lòng Hứa Thanh Khê vô cùng khó chịu nhưng mà đối mặt với khuôn mặt tươi cười của cô ta, lại còn ngay lúc bắt đầu đã xin lỗi, cũng không thể nào thể hiện ra được.
May là cuộc phỏng vấn sau đó lại không xảy ra vấn đề gì.
Lê Ngọc Mỹ và Hứa Thanh Khê cùng tiến vào trạng thái làm việc, hai người một người hỏi một người trả lời, bắt đầu cuộc phỏng vấn.
"Không biết linh cảm sáng tạo của cô Hứa đến từ đâu?"
"Chuyện này thì không nói chính xác được, có đôi khi là nghĩ ra, có khi là đi du lịch, có khi là linh cảm từ những triển lãm tranh."
"Như vậy là cô Hứa bẩm sinh đã may mắn, nhưng mà tôi nghe nói cô vốn không phải là nhà thiết kế, cô Hứa có nghĩ đến việc sau này sẽ học thêm về ngành này không?"
Càng nói sâu hơn thì câu hỏi phỏng vấn của Lê Ngọc Mỹ ngày càng sắc bén.
Tuy là vấn đề của cô ta chưa từng thoát khỏi vấn đề về thiết kế nhưng mà lại có ý công kích cá nhân rõ ràng.
Hứa Thanh Khê đã hiểu ra, ánh mắt âm trầm liếc nhìn Lê Ngọc Mỹ.
Cô không chắc lắm những câu này là cố ý hay vấn đề mà bản thân định phỏng vấn vốn đã như vậy.
Nhưng mà cô vẫn đơn giản tránh thoát những bẫy rập trong mỗi câu hỏi.
Sau khi phỏng vấn xong, trừ việc nội dung phỏng vấn không hề thân thiện thì những thứ khác rất ổn.
Đặc biệt là Lê Ngọc Mỹ cũng biết là vấn đề mà mình hỏi sẽ khiến Hứa Thanh Khê không vui, sau khi kết thúc đã nói lời xin lỗi với cô.
"Cô Hứa, ngại quá, những vấn đề ban nãy quá mức sắc bén, đó cùng là quyết định vừa đưa ra của công ty, không bàn trước với cô, mong là cô sẽ bỏ qua."
Hứa Thanh Khê nghe cô ta xin lỗi xong, cũng không nghĩ gì nhiều nữa.
Dù sao thì cô cũng biết là trong lúc phỏng vấn đôi khi sẽ bộc lộ những câu hỏi mới.
"Không sao, yêu cầu công việc, tôi có thể hiểu được."
Lê Ngọc Mỹ nghe vậy thì trong mắt lóe lên sự coi thường, bỗng nói: "Dù nói thế nào thì đây cũng là lỗi của tôi, vậy đi, lát nữa chúng ta đi ăn khuya cùng nhau, xem như là tôi nhận lỗi với cô Hứa."
Hứa Thanh Khê liếc nhìn đồng hồ, lắc đầu nói: "Cô Lê có lòng tôi xin nhận, nhưng mà bây giờ không còn sớm nữa, Nhật Đình vẫn đang đợi tôi ở khách sạn, tôi muốn đi về trước.
Lê Ngọc Mỹ nghe thấy lời cô nói thì nụ cười trên mặt nhạt đi không ít, đồng thời trong lòng lại ngày càng ghen ghét đến nổi điên.
Nhưng mà trên mặt cô ta cũng không hiện lên vẻ gì, tiếp tục nói: "Vậy thì tôi cũng sẽ không ép cô Hứa nữa, tránh cho Nhật Đình lại trách tôi."
Hứa Thanh Khê nghe cách gọi thân mật như vậy thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu, chỉ là vẫn không nói gì, gật đầu dẫn theo Mạc Ly ra về.
Lúc hai người ra khỏi công ty chuẩn bị đón xe đi về khách sạn.
Mạc Ly bỗng nhận ra có vài ánh mắt từ xung quanh nhìn về phía này.
Rõ ràng là có người theo dõi bọn họ.
Cô ta giống như là nghĩ tới điều gì đó, trong mắt bỗng lóe lên như đã hiểu ra, ánh mắt u ám bỗng nhìn Hứa Thanh Khê trước mặt.
"Tôi đi vào phòng vệ sinh một chút, mợ chủ đừng đi lung tung."
Cô ta nói xong thì quay người đi mất.
Hứa Thanh Khê nhìn bóng lưng lạnh nhạt của cô ta, mấp máy môi, cảm thấy mình không phải là dẫn một vệ sĩ theo mà là đang dẫn theo một bà nội, nhưng mà cô vẫn ngoan ngoãn thật thà đứng ở cửa chính.
Nhưng mà cô không hề biết mọi hành động của mình đã được Lê Ngọc Mỹ ở trên tòa nhà nhìn thấy hết.
Chỉ thấy ánh mắt cô ta trở nên lạnh lẽo, sau đó cầm điện thoại lên gọi ra ngoài.
Chỉ một lát sau, trong điện thoại vang lên giọng nói của Diệu Tư.
"Sao vậy?"
Lê Ngọc Mỹ nghe vậy, lạnh lùng nói: "Người sắp đi rồi, mọi người tìm cơ hội ra tay đi!"
Nói xong cô ta như nghĩ đến gì đó, lại nhắc nhở: "Nhớ kỹ, tôi muốn mãi mãi biến mất."
Diệu Tư cười khẽ: "Đã biết."
Dứt lời, điện thoại bị cúp.
Lê Ngọc Mỹ đặt điện thoại di động xuống, lại liếc nhìn bóng dáng của Hứa Thanh Khê, khóe miệng con lên, ánh mắt như chứa sự khát máu.
Lần này cô ta muốn xem thử người phụ nữ này còn trốn đi đâu!