Mục lục
Tổng tài nguy hiểm, anh thật hư hỏng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Thanh Khê cũng không để ý tới cô giúp việc, cô cúi đầu giả bộ đang ăn cơm, cho đến khi cô giúp việc đi ra ngoài khép cửa lại, cô mới buông đôi đũa trong tay rồi đứng dậy khỏi ghế.



Cô tìm kiếm một hồi ở trong phòng, cuối cùng cũng để cho cô tìm được một cái bình nhỏ.



Chỉ thấy cô rót bát canh thuốc của bà Kim Hồng mang tới vào bình.



Phần còn dư lại, cô đổ vào bồn cầu hơn phân nửa, sau đó để lại một ít canh giả bộ như là uống xong thì mới tiếp tục dùng cơm.



Không bao lâu thì cô ăn no, cô gọi người tới dọn dẹp bát đũa trên bàn ăn.



Chợt cô nhìn thấy một người quen mắt trong mấy người giúp việc, dặn dò nói: "Mỹ Hà, sau khi cô xuống dưới lấy cho tôi đĩa trái cây lên đây."



Mỹ Hà gật đầu rồi đi theo mấy người giúp việc khác xuống lầu.



Một lát sau, Mỹ Hà bưng đĩa đựng trái cây đi lên.



"Mợ cả, trái cây mà mợ muốn ăn đây ạ."



Cô ấy đem dĩa trái cây đặt lên bàn.



Hứa Thanh Khê không thèm liếc nhìn đĩa trái cây lấy một cái, vẫy tay với cô ấy ý bảo cô ấy qua đây.



Mỹ Hà thấy thế, mặc dù có chút không giải thích được nhưng vẫn qua đó.



"Tôi biết cô là một người thông minh, nếu lựa chọn tôi, tôi không thích có bất kỳ ai phản bội, cô đã hiểu ý của tôi chưa?"



Cô nói xong, chăm chú nhìn chằm chằm Mỹ Hà.



Mỹ Hà nghe nói như thế, trong mắt hiện lên tia mừng rỡ.



Bởi vì... Không thể nghi ngờ, lời nói này là sự đồng ý của Hứa Thanh Khê dành cho cô ấy.



Tuy rằng bọn họ vừa mới tới vài ngày, nghe không ít chuyện không thể tả của mợ cả.



Thậm chí trong số họ có không ít người có cái nhìn không tốt về mợ cả, nhưng trực giác của cô ấy cảm giác mợ cả cũng không kinh khủng như đồn đãi.



Cho nên cô ấy vẫn kiên định không cấu kết làm bậy với những người giúp việc khác.



"Mợ cả yên tâm, em hiểu rồi."



Hứa Thanh Khê nghe vậy cũng không có nhiều lời nữa mà trực tiếp dặn dò cô ấy: "Hiện tại có chuyện cần giao cho cô làm đây."



Cô nói xong, kể lại sự kỳ lạ của cô giúp việc lúc trước.



"Cô nhìn chằm chằm cô ta giúp tôi, cô ta làm chuyện gì cũng phải kể hết cho tôi biết."



"Em biết rồi."



Mỹ Hà nhận lệnh sau đó rời khỏi phòng.



Cô giúp việc kia cũng không biết mình đã bị theo dõi, đêm đó lại lén lút chạy ra từ phòng bên này.



Mỹ Hà vẫn đi theo sau lưng cô ta cho đến khi tới nhà chính, không có cách nào đi theo nữa nên cô ấy đành đi trở về tìm Hứa Thanh Khê.



"Mợ cả, cô giúp việc mà mợ kêu em nhìn chằm chằm vừa đi tới bên nhà chính, nên em không thể đi theo, cho nên sau đó em ngừng lại."



Hứa Thanh Khê nghe nói như thế, hai mắt híp lại.



Cô kết hợp với chuyện lúc chiều, trong lòng đã đoán được cô giúp việc kia làm việc cho ai.



"Tôi đã biết, chuyện này cô đừng để lộ ra ra bên ngoài, chờ sắp xếp của tôi sau."



Mỹ Hà gật đầu tỏ ý hiểu rõ.



Hứa Thanh Khê lại dặn dò cô ấy một số việc, rồi cho người rời đi.



Chờ sau khi Mỹ Hà rời đi, cô nằm ở trên giường, im lặng nhìn trần nhà trên đầu.



Nghe nói gia đình giàu có nước sâu, trước đây cô còn tưởng rằng chỉ là diễn kịch trên tivi, hiện tại cuối cùng cô cũng cảm nhận được sâu sắc rồi.



Ngày hôm sau, bởi vì lo lắng chuyện bát canh tối hôm qua nên Hứa Thanh Khê thừa dịp thời gian nghỉ ngơi buổi trưa mang nước canh đã giấu tới bệnh viện kiểm tra.



Kết quả rất nhanh đã có, nhưng nó lại làm cho cô vô cùng kinh ngạc không thôi.



Chỉ vì bên trong không có thêm nguyên liệu gì.



Theo bản năng, Hứa Thanh Khê không tin kết quả này, nhưng sự thực bày ra trước mặt cô, nghiến cô không thể không suy nghĩ.



Chẳng lẽ bà Kim Hồng đổi tính?



Đối với suy đoán này, cô càng không tin.



Cô nhìn tờ báo cáo trong tay, tạm thời đè xuống hoài nghi ở trong lòng, dự định kiểm tra lại.



Cứ như vậy, cô trở lại công ty tiếp tục làm việc.



Chờ đến buổi tối, khi cô trở về thì bên nhà chính lại đưa canh bổ tới.



Hứa Thanh Khê vẫn làm giống như hôm qua, giấu một chút, đổ một nửa, ai cũng không phát hiện điều mờ ám bên trong.



Đến ngày hôm sau, cô thay đổi bệnh viện khác để kiểm tra.



Cho dù thế nào từ đầu đến cuối cô đều không tin bà Kim Hồng lại tốt bụng như vậy.



Nhưng cô lại bị kết quả lần thứ hai vả mặt, kết quả của hôm nay giống hệt ngày hôm qua, vẫn không có bất cứ vấn đề gì.



Cô nhìn tờ giấy kiểm tra, mím môi thật chặt.



Mặc dù là như vậy nhưng cô cũng không có ý định buông tha.



Cuối cùng ở lần kiểm tra của ngày thứ ba, nó đã khiến cô tìm được điểm bất thường.



"Cô Hứa, chúng tôi kiểm tra ra thành phần thuốc tránh thai từ tổ yến của cô."



Chỉ thấy bác sĩ cầm tờ giấy xét nghiệm, nói kết quả một cách máy móc.



Hứa Thanh Khê nghe nói như thế, không kịp chờ đợi vội vàng cầm lấy tờ kết quả kiểm tra kiểm tra lại.



Quả nhiên liều lượng thành phần thuốc tránh thai đã được đánh dấu trên chỗ ghi chú.



Trong lúc nhất thời, trong lòng cô tràn đầy châm chọc.



Vốn tưởng rằng hai lần trước yên ổn không xảy ra chuyện gì, cho là bà Kim Hồng đã sửa tính.



Hiện tại xem ra, chỉ là để cho cô hạ thấp phòng bị.



Thực sự là kế hay!



Nếu là người bình thường, sau lần đầu tiên kiểm tra không có vấn đề thì cũng sẽ không kiểm tra lại, tiếp nhận ý tốt của bà ta.



Nhưng cô không phải người như vậy.



Tính cảnh giác của cô cao hơn người khác.



Cô nắm thật chặt tờ báo cáo rồi rời bệnh viện.



Hiện tại đã biết thành phần trong bát canh, cuối cùng cô cũng buông xuống tảng đá lớn trong lòng.



Nếu là thuốc tránh thai, cô cũng không cần lo lắng.



Ngay cả cách làm này cũng nằm trong mong muốn của cô.



Mặc dù có chút có lỗi với Quân Nhật Đình, thế nhưng cô biết bất luận thế nào cô cũng không thể mang thai.



Mà cách làm này của bà Kim Hồng vừa lúc để cô mượn cớ để không mang thai trong tương lai.



Nghĩ thông suốt những thứ này, cô cũng không kháng cự lại canh bổ mà nhà chính đưa tới nữa, trái lại uống sạch ngay trước mặt người giúp việc.



Bà Kim Hồng và Lâm Gia Nghi biết được tin tức từ người giúp việc, vốn dĩ trong lòng còn chút nghi ngờ nhưng cũng đều buông xuống.



Dù sao trước đó Hứa Thanh Khê là uống canh sau lưng người giúp việc, bọn họ cũng không biết rốt cuộc cô có uống canh hay không.



Về phần Quân Nhật Đình, anh cũng không biết chuyện xảy ra mấy ngày nay.



Mấy ngày nay, anh vẫn bận chuyện của tổng công ty,



Anh mới về nước không bao lâu, rất nhiều thứ cần anh bắt tay vào làm, xử lý và tiếp nhận.



Bởi vậy mỗi ngày đều vội vàng đến tận khuya, chờ anh trở về thì Hứa Thanh Khê cơ bản đều đã lên giường nghỉ ngơi rồi.



Hôm nay, hiếm khi anh trở về sớm, kết quả mới vừa vào phòng khách đã ngửi thấy mùi thuốc Đông y nồng nặc.



Anh vô ý thức tìm kiếm nơi phát ra mùi này thì thấy Hứa Thanh Khê ngồi ở bàn ăn, sắc mặt chật vật uống một bát canh màu nâu.



"Thân thể cô không thoải mái sao?"



Anh cau mày đi tới.



Hứa Thanh Khê đột nhiên nghe được giọng anh, nghĩ đến bát thuốc mình uống, nhất thời chột dạ cảm thấy có lỗi.



"Khụ khụ..."



Cô vội vã buông bát thuốc, ho không kiềm chế được.



Quân Nhật Đình thấy thế thì rót cho cô một cốc nước, lại vuốt lưng cho cô, lúc này mới làm dịu triệu chứng của cô.



"Cảm ơn!"



Hứa Thanh Khê không dám nhìn anh, cúi đầu nói cảm ơn.



Quân Nhật Đình nghe vậy, quét mắt nhìn bats thuốc trên bàn, lần thứ hai hỏi vấn đề vừa rồi: “Cô bị bệnh sao?"



Hứa Thanh Khê thấy không thể tránh vấn đề này nên kiên trì thành thật trả lời: "Không phải, đó là thuốc bổ mẹ đưa tới, để bổ thân thể cho tôi để sớm mang thai."



Lúc nói đến những chữ cuối, tiếng nói của cô trở nên giống tiếng muỗi kêu, tựa như xấu hổ.



Quân Nhật Đình hiểu lầm cô đang xấu hổ, cũng không để ý, vuốt cằm nói: "Nếu là mẹ đưa tới, cô nên uống nhiều một chút, chờ sau này mang thai thì tôi sẽ giảm bớt lượng công việc của cô."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK