Như lời Quân Nhật Đình đã hứa, bố cục của bữa tiệc được bày trí rất đẹp, thấy vậy Lâm Gia Nghi càng tin suy nghĩ của mình là đúng.
Ngày sinh nhật của cô ta cuối cùng cũng đến.
Tuy Lâm Gia Nghi chỉ làm khách ở nhà họ Quân, nhưng các nhà quyền quý khác đều nể mặt, đến tham gia đông đủ.
Khung cảnh có thể nói cực kỳ hoành tráng, khách khứa đông đúc.
Các loại xe sang đã đậu kín bên ngoài.
Hứa Thanh Khê mặc một chiếc váy dài vừa vặn người màu hoa oải hương, trang điểm tinh tế hợp với hoàn cảnh đi theo Quân Nhật Đình vào nhà chính.
Hôm nay Quân Nhật Đình vẫn mặc bộ vest đen nghìn năm không đổi, nhưng mặc trên người anh cũng không nhàm chán.
Dáng người anh rất cao, lại còn mang theo khí chất vương giả bẩm sinh, thật khiến người khác mê mẩn.
Ngược lại Hứa Thanh Khê bên cạnh như bị khí chất của anh làm mờ nhạt đi, dần dần bị mọi người bỏ qua, trong mắt chỉ có một vị thần là anh.
Đương nhiên Lâm Gia Nghi cũng nhìn thấy hai người bọn họ, trong tiềm thức không thèm để ý đến Hứa Thanh Khê, nhìn Quân Nhật Đình với ánh mắt thèm thuồng, thậm chí không để ý đến lời cha mẹ nói.
Mẹ Lâm Gia Nghi nhìn thấy, sao lại có thể không biết chút tâm tư nhỏ của con gái mình chứ.
Mắt bà ta sáng lên, cười nói với bà Kim Hồng.
“Mấy năm này, thật sự làm phiền mọi người đã chăm sóc cho Gia Nghi rồi.”
Bà Kim Hồng cười nói: “Không phiền, đứa trẻ Gia Nghi ngoan ngoãn thế này mà, ngược lại là mẹ Lâm đừng trách chúng tôi đã cướp mất Gia Nghi nhé.”
“Không đâu, chúng tôi cũng hy vọng có người yêu thương Gia Nghi như tôi mà.”
Hai người cười nói, bố Lâm cũng đang đứng một bên bàn chuyện với Quân Thanh.
Khi Hứa Thanh Khê theo Quân Nhật Đình đến, nhìn thấy khung cảnh hài hòa này, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp.
Nhìn thái độ ân cần của bà Kim Hồng, những ai không biết còn tưởng rằng nhà họ Lâm là thông gia với nhà họ Quân.
Cô tự giễu nghĩ, đưa mắt nhìn Lâm Gia Nghi.
Thấy trong mắt cô ta có tình ý không thể che giấu, nhìn Quân Nhật Đình mê đắm, nhất thời không nói lên lời.
Trước nơi đông người như thế này, cô ta không sợ bị người khác nhìn thấy sao.
Đang suy nghĩ, thì giọng nói chào hỏi của Quân Nhật Đình truyền vào tai.
“Cha, mẹ.”
Sau khi Quân Nhật Đình chào hỏi cha mẹ xong, mới nhìn sang người nhà họ Lâm.
“Ông Lâm, bà Lâm, Gia Nghi.”
Không biết có phải vì hôm nay là sinh nhật của Lâm Gia Nghi, anh nói thêm một câu: ‘Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn anh Nhật Đình.”
Lâm Gia Nghi nhận được lời chúc của Quân Nhật Đình, trên mặt tràn ngập niềm vui.
Cô ta bẽn lẽn cảm ơn, bố mẹ của Lâm Gia Nghi cũng tràn đầy ý cười trên mặt.
Hứa Thanh Khê thấy vậy, cũng chào theo.
Cha mẹ Lam cũng vô thức nhìn về phía cô.
Mặc dù là lần đầu tiên bọn họ đến đây, nhưng bọn họ cũng đã biết cô.
Lâm Gia Nghi đã thường xuyên nhắc đến với bọn họ, cũng vì người phụ nữ này mà cuộc hôn nhân bọn họ mong muốn không thành.
Cho nên, nụ cười trên mặt bọn họ thu lại, gật đầu với Hứa Thanh Khê nói: “Cô Hứa.”
Hứa Thanh Khê không quan tâm đến thái độ thờ ơ của bọn họ, quay đầu chúc mừng Lâm Gia Nghi: “Em gái Gia Nghi, sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.”
Lâm Gia Nghi miễn cưỡng đáp lại.
Bầu không khí bỗng chốc ngưng lại.
Đương nhiên bà Kim Hồng biết tại sao, nhìn Hứa Thanh Khê, nheo mắt nói: “Thanh Khê, hôm nay khách đến rất nhiều, cô đi qua chào hỏi giúp tôi đi.”
Hứa Thanh Khê không thể từ chối, chỉ có thể gật đầu rời đi.
Vốn dĩ Quân Nhật Đình cũng muốn đi theo, nhưng bị bà Kim Hồng gọi lại.
“Nhật Đình, con ở lại, nói chuyện cùng chúng ta, dì Lục với chú Lục đã lâu rồi chưa gặp con.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, vô thức quay đầu lại.
Cô thấy Quân Nhật Đình bị bà Kim Hồng kéo đứng cũng một chỗ với Lâm Gia Nghi.
Không biết bà Kim Hồng nói gì, Lâm Gia Nghi xấu hổ cúi thấp đầu.
Mà cô ta mặc một bộ váy dài màu trắng bó sát, đứng bên cạnh Quân Nhật Đình một thân màu đen, hai bọn họ như đang mặc đồ tình nhân, trai tài gái sắc.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy vậy, nhịn không được cong khóe miệng châm chọc, sau đó cô quay người tiến vào trong đám đông khách sáo cười nói.
Sau một lúc, cô nhìn thấy ông Hai.
Sau đó cô nghĩ, tối nay đến đây, cô vẫn chưa chào hỏi ông Hai, nên cô bước đến cạnh ông.
“Ông Hai.”
Quân Viễn Phong nhìn thấy Hứa Thanh Khê, rất vui vẻ, vẻ mặt ôn hòa đáp: “Thanh Tuệ đến rồi à, sao chỉ có mình con?”
Ông nhìn thấy Hứa Thanh Khê đứng một mình, cau mày hỏi.
“Nhật Đình đang ở với mẹ ạ, cho nên con đi xung quanh một chút.”
Hứa Thanh Khê không đề cập đến chuyện bị đuổi đi, che đậy nói.
Nhưng dù vậy, Quân Viễn Phong vẫn có thể hiểu được.
Dù sao ông cũng biết Hứa Thanh Khê với bà Kim Hồng không hợp, nhưng ông cũng không nói ra, để Hứa Thanh Khê đi cùng ông, giới thiệu cô với một số người quen biết.
Tất nhiên Hứa Thanh Khê không từ chối, đi theo Quân Viễn Phong gặp gỡ không ít người đức cao vọng trọng.
Quân Viễn Phong khen ngợi cô trước mặt bạn bè của mình, khiến Hứa Thanh Khê cảm thấy xấu hổ.
Thậm chí cô còn muốn chạy trốn.
Cũng may lễ khai mạc buổi tiệc đã cứu cô.
Cô đi theo ông Hai, đứng bên dưới nhìn vợ chồng nhà họ Quân và vợ chồng nhà họ Lâm, cả Lâm Gia Nghi, Quân Nhật Đình phát biểu.
Khung cảnh hòa hảo như vậy, không khác gì một gia đình, khiến không ít người bên dưới hiểu lầm.
“Cậu chủ nhà họ Quân với cô chủ nhà họ Lâm thật trai tài gái sắc, bây giờ cha mẹ hai nhà cũng đã gặp nhau, thêm cả việc cậu chủ họ Quân rất thân thiết với cô Nghi, sợ rằng hôn lễ của bọn họ không còn xa nữa.”
“Theo tôi thấy, sự kết hợp này của nhà họ Quân với nhà họ Lâm, thật sự rất mạnh mẽ, chỉ sợ sau này ở thủ đô này không ai có thể địch lại nhà họ Quân.”
“Tôi thật ngưỡng mộ cậu chủ nhà họ Quân, sinh ra trong nhà giàu, danh tiếng người đẹp, cái gì cũng có.”
Tiếng thảo luận vang lên xung quanh, Quân Viễn Phong nghe thấy, gương mặt đột nhiên trầm xuống, có dấu hiệu tức giận.
Hứa Thanh Khê thấy vậy, vội vàng trấn an: “Ông đừng tức giận, bọn họ không biết sự thật, nói như vậy cũng là bình thường, đợi đến khi bọn họ biết được, sẽ không nói như vậy nữa đâu.”
Vốn dĩ cuộc hôn nhân của Hứa Thanh Tuệ và Quân Nhật Đình, là do Quân Viễn Phong ông sắp xếp, không công bố với bên ngoài, nên rất ít người biết việc này.
Hơn nữa nhà họ Quân ngoại trừ Quân Viễn Thanh, những người khác đều không thích Hứa Thanh Tuệ, tất nhiên họ sẽ che giấu với người bên ngoài, mà làm như thế.
Quân Viễn Phong nghĩ đến điều này, nhìn Hứa Thanh Khê bằng ánh mắt có lỗi, thở dài: “Thanh Tuệ, ấm ức cho con rồi.” . ngôn tình sủng
Hứa Thanh Khê cũng không để ý, chuyển chủ đề nói cười với Quân Viễn Phong, lúc này mới làm cho ông vui vẻ, mỉm cười trở lại.
Có điều mới cười được một lúc, đã bị ông kiềm chế thu lại.
Vì vào lúc này, Quân Nhật Đình và Lâm Gia Nghi đã phát biểu xong, hai người đang đi qua đây.
“Ông Hai.”
“Ông nội, Thanh Tuệ.”
Hai người đồng thanh chào hỏi.
Quân Viễn Phong lạnh lùng liếc nhìn hai người, không quan tâm Lâm Gia Nghi, tức giận nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình.
“Con vẫn còn nhớ đến Thanh Tuệ à, ông còn cho rằng con đã quên mất mình có một người vợ rồi chứ.”
Quân Nhật Đình đột ngột bị khiển trách cảm thấy nghi hoặc, khó hiểu nhìn ông.