Nói xong, cô ta tình cờ nhìn thấy chiếc điện thoại di động màu bạc trên bàn của Hứa Thanh Khê, cô ta ngạc nhiên: “Nhà thiết kế Thanh Khê, cô đổi điện thoại mới khi nào vậy?”
“Đó không phải là di động của tôi, của Nhật Đình cho tôi mượn.”
Quý Ức khóe miệng cứng lại: “Thì ra là của Nhật Đình, chẳng trách tôi nhìn quen mắt, Nhật Đình đối với cô cũng thật tốt.”
Lời nói có ý ganh tị khiến Hứa Thanh Khê nhíu mày.
Cô liếc nhìn Quý Ức, cũng không muốn dây dưa với cô ta, đổi đề tài nói: “Tổng giám đốc Lý Dương Châu vừa rồi gọi tôi qua đó, tôi đi trước đây.”
Quý Ức nhìn chằm chằm theo bóng dáng cô rời đi, vẻ đố kỵ trong mắt cô ta không còn che giấu được nữa.
Trong văn phòng Tổng giám đốc, Hứa Thanh Khê báo cáo tiến độ công việc.
Lý Dương Châu hài lòng gật đầu: “Cảm ơn nhà thiết kế Thanh Khê.”
Hứa Thanh Khê khiêm tốn lắc đầu, lại báo cáo thêm một số tình hình công việc rồi mới rời đi.
Cô ra khỏi văn phòng, nghĩ rằng công ty không còn chuyện gì nữa nên dự định rời đi.
Nhưng mà vừa ra đến cổng công ty, nhìn bầu trời đầy nắng bên ngoài, cô không nghĩ sẽ trở về nhà họ Quân sớm.
Cô kiểm tra thời gian cũng đã gần trưa nên muốn đến trụ sở chính tìm Quân Nhật Đình cùng nhau dùng bữa.
Đương nhiên, cô không thông báo cho Quân Nhật Đình là muốn tạo bất ngờ cho anh.
Mười phút sau, cô đến trụ sở chính, sau khi trò chuyện cùng Hà Văn Tuấn, cô đi thang máy thẳng đến văn phòng tổng giám đốc.
“Mợ cả, tổng giám đốc đang ở trong văn phòng.”
Hà Văn Tuấn nhìn thấy Hứa Thanh Khê từ trong thang máy bước ra, liền chào hỏi, mở miệng nói nhỏ với Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê gật đầu đi về phía văn phòng.
“Mời vào.”
Gõ cửa xong, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Quân Nhật Đình từ trong phòng làm việc truyền đến.
Hứa Thanh Khê đẩy cửa bước vào.
Quân Nhật Đình tưởng là Hà Văn Tuấn vào báo cáo công việc, cũng không thèm nhìn lên.
Hứa Thanh Khê nhướng mày, khóe miệng giễu cợt, đi về phía bàn của Quân Nhật Đình.
“Ông chủ, đến giờ ăn rồi.”
Cô vươn tay đặt trên tập tài liệu Quân Nhật Đình sắp đọc.
Quân Nhật Đình kinh ngạc ngẩng đầu: “Sao em lại tới đây?”
“Còn không phải đã giữa trưa sao, em muốn cùng anh ăn cơm.”
“Vậy chờ anh một lát, anh còn có tài liệu cần xử lý.”
Hứa Thanh Khê gật đầu, xoay người ngồi xuống sô pha.
Cô chống cằm nhìn Quân Nhật Đình đang chăm chỉ làm việc trên bàn giấy, có chút buồn chán, sau đó lấy điện thoại di động ra định lướt web, nhưng phát hiện điện thoại di động của Quân Nhật Đình giao diện sạch sẽ, chưa tải ứng dụng nào về cả.
“Sao lại có người có thể không xài phần mềm ứng dụng nào?”
Cô ấy khó tin cầm điện thoại than thở.
Vừa nói, trên đầu có bóng đen áp đến, Quân Nhật Đình không biết đã đến bên cạnh khi nào: “Em đang nói cái gì vậy?”
Hứa Thanh Khê nhìn thấy anh, giơ điện thoại trên tay lên, trêu ghẹo: “Em nói anh nhìn không giống đồ cổ, không ngờ tác phong lại giống như mấy cán bộ kỳ cựu, trên điện thoại không hề có phần mềm trò chơi hay ứng dụng trò chuyện gì. Em còn cho rằng chúng ta chỉ kém nhau vài tuổi không có khác biệt, thì ra là do em chưa tìm được ngọn nguồn của khoảng cách thế hệ thôi.”
Quân Nhật Đình tối sầm mặt lại.
Khoảng cách thế hệ? Đây có phải là nói anh già rồi không?
Đôi mắt sâu kín của anh nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê, chỉ rõ: “Đến tối anh sẽ cho em biết giữa chúng ta có khoảng cách thế hệ hay không?”
Hứa Thanh Khê bắt gặp ánh mắt sâu thẳm kia, lòng hồi hộp, cuối cùng cũng biết cái gì là không tìm đường chết thì không phải chết.
“Hi hi, chuyện đó là em hay nói đùa thôi.”
“Anh cũng không thường nói đùa đâu.”
Quân Nhật Đình cong khóe môi đầy ẩn ý.
Sáng hôm sau, Hứa Thanh Khê cả người xụi lơ trên giường, bị Quân Nhật Đình cật lực gây sức ép đến nỗi không muốn nhúc nhích một ngón tay.
“Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“...”
Hứa Thanh Khê giận không muốn để ý đến anh.
Quân Nhật Đình không để ý, anh vừa vuốt cho chiếc áo vest không còn nếp gấp, vừa nói: “Điện thoại của em hôm qua được quản gia tìm thấy và để trong ngăn kéo đầu giường đó.”
Nói xong, anh nhìn Hứa Thanh Khê vẫn còn đang giận dỗi, cười cưng chiều rồi quay người rời đi.
Hứa Thanh Khê nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, tuy trong lòng buồn bực, nhưng vẫn thấy ngọt ngào hơn.
Cô trở mình và tiếp tục nghỉ ngơi.
Không biết đã ngủ bao lâu, Hứa Thanh Khê bị tiếng chuông đánh thức.
Cô mơ hồ lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra, liếc nhìn màn hình, cả người liền tỉnh táo, vẻ mặt bình tĩnh tắt điện thoại.
Bởi vì người gọi điện thoại không phải ai khác, mà chính là ông bố tốt của nàng!
Đừng thấy hai ngày qua cô lấy lại tinh thần, nhưng mà chuyện tối hôm đó cô vẫn nghẹn trong lòng, không chỗ nào trút ra được.
Cô cũng biết Hứa Hải Minh sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ liên lạc với cô, chỉ sợ có chuyện gì đó cần cô làm.
Cũng bởi vậy, cô đã tắt tất cả các cuộc gọi đeo bám của Hứa Hải Minh.
Quân Nhật Đình cong khóe môi đầy ẩn ý.
Sáng hôm sau, Hứa Thanh Khê cả người xụi lơ trên giường, bị Quân Nhật Đình cật lực gây sức ép đến nỗi không muốn nhúc nhích một ngón tay.
“Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“...”
Hứa Thanh Khê giận không muốn để ý đến anh.
Quân Nhật Đình không để ý, anh vừa vuốt cho chiếc áo vest không còn nếp gấp, vừa nói: “Điện thoại của em hôm qua được quản gia tìm thấy và để trong ngăn kéo đầu giường đó.”
Nói xong, anh nhìn Hứa Thanh Khê vẫn còn đang giận dỗi, cười cưng chiều rồi quay người rời đi.
Hứa Thanh Khê nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, tuy trong lòng buồn bực, nhưng vẫn thấy ngọt ngào hơn.
Cô trở mình và tiếp tục nghỉ ngơi.
Không biết đã ngủ bao lâu, Hứa Thanh Khê bị tiếng chuông đánh thức.
Cô mơ hồ lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra, liếc nhìn màn hình, cả người liền tỉnh táo, vẻ mặt bình tĩnh tắt điện thoại.
Bởi vì người gọi điện thoại không phải ai khác, mà chính là ông bố tốt của nàng!
Đừng thấy hai ngày qua cô lấy lại tinh thần, nhưng mà chuyện tối hôm đó cô vẫn nghẹn trong lòng, không chỗ nào trút ra được.
Cô cũng biết Hứa Hải Minh sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ liên lạc với cô, chỉ sợ có chuyện gì đó cần cô làm.
Cũng bởi vậy, cô đã tắt tất cả các cuộc gọi đeo bám của Hứa Hải Minh.