“Mẹ, trong chuyện này Thanh Tuệ mới là người bị hại.”
Bà Kim Hồng hừ lạnh, rõ là không nghe lọt tai những gì anh nói.
Bà không muốn cãi với Quân Nhật Đình xem rốt cuộc ai đúng ai sai, mà chuyển đề tài, nhắc đến nhà họ Lâm.
“Chuyện lần này quả thật nhà họ Lâm làm không đúng, nhưng chưa đến mức để hai nhà phải trở mặt thành thù, vả lại nhà họ Lâm cắm rễ ở thủ đô lâu như vậy, không phải có thể nói lật là lật ngay được, nghe lời mẹ, rút đơn kiện lại đi, đừng có ép người ta quá mức.”
Quân Nhật Đình hiểu rất rõ ý của mẹ mình, nhưng vẫn không đổi ý.
Bà Kim Hồng thấy vậy, hơi sốt ruột.
Đang lúc bà định quát gì đó thì thấy quản gia bước vội vào.
“Thưa bà chủ, ông chủ, ông Hai Phong đến đây.”
Còn chưa đợi quản gia nói hết câu, ông Quân Viễn Phong đã chống cây ba toong từ ngoài bước vào.
“Sao bố lại đến đây vậy ạ?”
Bà Kim Hồng và ông Quân Thanh thấy thế, vội đứng dậy đón tiếp.
Ông Hai Phong gật đầu xem như chào hỏi, rồi ngồi xuống đối diện Quân Nhật Đình.
“Nhật Đình, ông lại đây là muốn nói cho cháu biết cái nhìn của ông với nhà họ Lâm.”
Ông không vòng vèo mà nói thẳng ý đồ của mình.
“Ông nói đi ạ.”
Quân Nhật Đình ngồi nghiêm chỉnh lại, nhìn ông nội mình vẫn luôn kính trọng, trầm giọng nói.
“Chuyện nhà họ Lâm, ông biết là lần này là họ làm sai trước, hiện giờ họ cũng đã nhận được trừng phạt nên có, chúng ta cũng nên một vừa hai phải, đừng để người ta nhìn vào nói nhà họ Quân ta bạc tình bạc nghĩa.”
Quân Nhật Đình nghe vậy, không trả lời ngay. Ông Hai Phong thấy thế, không quá để tâm, chỉ khuyên tiếp:
“Ông biết cháu đang trút giận cho Thanh Tuệ, ông cũng rất thích con bé ấy, không thể chấp nhận nổi chuyện có người dám ức hiếp nó, nhưng chúng ta phải nhìn về những mặt khác nữa, nhà họ Lâm không đơn giản như những gì cháu đã thấy đâu.”
Ông nói xong, mắt hơi nheo lại, đáy mắt lướt qua tia sáng tối.
“Lần này tuy cháu đánh họ bị thương nặng, nhưng không thể bứng hạ họ hoàn toàn, những người khác trong gia tộc đó sẽ rồi sẽ tìm được phản công. Có câu thế này, đầu trọc không sợ nắm tóc, nếu ép họ phản kích, sẽ không có lợi cho nhà họ Quân ta đâu, cháu hiểu chưa?”
Quân Nhật Đinh đương nhiên hiểu nỗi lo của ông nội. Nhưng anh thấy chuyện này mình có thể giải quyết được.
Cùng lúc đó, Lâm Gia Nghi bị Triển Hình Thiên dẫn đi, khi đọc được tin nhà họ Lâm sắp phá sản, cô ta tức tới đỏ mắt. Đặc biệt là khi biết tin bố mẹ mình đã bị bắt giam, lửa hận trong lòng cô ta lại càng bùng cháy mãnh liệt.
“Quân Nhật Đình, Hứa Thanh Khê!”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, bàn tay đang cầm di động vì dùng sức quá nhiều đã trắng bệch không còn chút máu. Cô ta sẽ không để yên thế này, cô ta nhất định phải bắt họ trả giá đắt, đặc biệt là Hứa Thanh Khê, con đĩ đó phải chết!
Tất cả là tại con đĩ đó, nhà họ Lâm của cô ta mới thành ra thế này!
Nhưng giờ chuyện quan trọng nhất là phải cứu cha mẹ ra đã, nhưng cứu thế nào, cô ta vẫn chưa nghĩ ra được. Điều này làm Lâm Gia Nghi thấy rất bực bội, nhìn gì cũng thấy ngứa mắt, rồi lại nghĩ tới tình cảnh hiện giờ của mình, cô ta lại càng thêm tức tối.
Cô ta bắt đầu ném đồ trong phòng để trút giận. Những người giúp việc đứng ngoài nghe thấy động tĩnh trong phòng, bèn chạy đi báo cho Triển Hình Thiên biết.
“Lâm Gia Nghi!”
Một lát sau, một giọng nói trầm thấp đã vang lên trước cửa, làm Lâm Gia Nghi run lên. Cô ta ngượng ngùng thả đồ trong tay xuống, cắn môi hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Triển Hình Thiên lạnh lùng nhìn cô ta, cười nói: “Chẳng lẽ không phải là em gọi tôi tới à?”
Lâm Gia Nghi nghe vậy, hai hàng lông mi run rẩy, đáy mắt hiện lên vẻ kích động. Phải, quả thật cô ta cố ý gây ra tiếng động để làm Triển Hình Thiên đến đây, để anh ta chủ động mở miệng đòi giúp mình.
Lâm Gia Nghi biết rất rõ, người đàn ông này coi trọng cô ta và đứa con trong bụng, nhưng cô ta không muốn chủ động nhờ vả. Nhưng cô ta chẳng thể ngờ được, người đàn ông này chỉ liếc mắt cái đã nhìn thấu suy nghĩ của mình.
Triển Hình Thiên nhìn Lâm Gia Nghi im lặng không dám trả lời, mắt ánh lên vẻ lạnh lùng, bước lên trước, đi đến trước mặt Lâm Gia Nghi.
Lâm Gia Nghi thấy anh ta đến gần, muốn lùi ra sau, lại chậm mất một bước.
“Đau…”
Bị Triển Hình Thiên siết chặt cằm, cô ta đau tới mức kêu ra tiếng.
“Tôi nói cho em biết rõ lần cuối nhé, tôi không quan tâm em giở trò gì, nhưng nếu em dám dùng những trò đó lên người tôi, tôi sẽ rất giận đấy!”
Triển Hình Thiên kề sát vào tai cô, gằn từng chữ. Lâm Gia Nghi nghe thấy giọng nói đầy nguy hiểm ấy, mắt hiện rõ vẻ hoảng sợ, người cũng run lẩy bẩy. Triển Hình Thiên thấy cô ta biết sợ, mới thả tay ra.
Lâm Gia Nghi lấy lại tự do, lập tức lùi ra sau, cách hắn một khoảng, rồi mới nhìn Triển Hình Thiên một cách cảnh giác.
Hành đồng của cô ta đã làm Triển Hình Thiên bất mãn, nhưng nghĩ đến việc mình vừa uy hiếp, cô ta sợ hãi cũng là chuyện bình thường. Nên không lại gần nữa mà đi thẳng đến bên giường, lười biếng ngồi xuống.
“Nói đi, gọi tôi tới đây làm gì.”
Lâm Gia Nghi thấy anh ta không còn nguy hiểm như vừa rồi, dần thả lỏng. Tuy nói cô ta không muốn cầu xin người đàn ông này, nhưng giờ chỉ có anh ta có thể giúp được cho nhà họ Lâm.
“Tôi muốn nhờ anh cứu bố mẹ tôi ra!”
Cô ta nắm chặt gấu áo, lạnh lùng nói. Triển Hình Thiên nghe cái câu không giống một câu đang xin xỏ này, nhướng mày.
“Em đang ra lệnh cho tôi à?”
Lâm Gia Nghi giật mình, cắn răng đáp: “Không phải ra lệnh, là giao dịch!”
Dứt lời cô hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp: “Chỉ cần anh giúp tôi cứu bố mẹ ra, tôi sẽ ngoan ngoãn giúp anh sinh đứa con trong bụng ra.”
Triển Hình Thiên nghe vậy, dùng ánh mắt xa thẳm nhìn chằm chằm cô ta. Tuy Lâm Gia Nghi thấy sợ, nhưng vẫn cố nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Thấy cô ta như vậy, Triển Hình Phong cười. Một nụ cười lạnh lùng, làm Lâm Gia Nghi rùng mình.
“Xem ra em còn chưa làm rõ tình hình nhỉ, con của tôi, sinh hay không, không phải do em quyết định!”
Anh ta đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Gia Nghi, từ trên cao nhìn xuống, cảnh cáo: “Còn về bố mẹ em, muốn cứu họ không phải chuyện dễ, nhưng nếu em đã lên tiếng, vậy tôi sẽ nghĩ cách.”
Lâm Gia Nghi mím chặt môi, đến lúc này, cô ta mới hiểu, giờ mình không có tư cách gì để giao dịch với Triển Hình Thiên. Hết cách, nàng chỉ đành dẹp đi chút kiêu ngạo cuối cùng, nặng nề nói: “Được, tôi xin anh, hãy giúp tôi cứu bố mẹ ra.”
Triển Hình Thiên nhìn cô gái đã chịu vứt hết tự phụ đứng trước mặt mình, mắt hiện lên vẻ vừa lòng.
“Nếu em muốn cầu xin người khác, thì phải có đủ thành ý.”
Anh ta xoay người, kề vào tai Lâm Gia Nghi nhắc nhở.
Lâm Gia Nghi đương nhiên hiểu Triển Hình Thiên đang ám chỉ điều gì, mắt chợt lóe lên vẻ xấu hổ, ảo não, nhưng vì bố mẹ, cô phải nhịn xuống.
“Anh nói đúng, phải có thành ý, vậy anh thấy thế này đã đủ chưa?”
Cô ta dẹp hết tất cả cảm xúc trong lòng, vươn tay cởi đồ, lộ ra thân thể đường nét rõ ràng của mình.
Triển Hình Thiên thưởng thức thân thể lõa lồ trước mặt, tỏ ra vừa lòng trước sự nhún nhường này của cô.
Anh ta đứng phắt dậy, ôm ngang lấy Lâm Gia Nhi ném cô lên cái giường lớn đằng sau, rồi cúi người xuống. Lâm Gia Nghi siết chặt ga giường, cố nén sự ghê tởm để hùa theo Triển Hình Thiên, trong lòng thì lại ghi hận hết những thứ này lên người Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình.