Kết quả là ngay khi cô rời khỏi phòng, cô đã nhìn thấy Quân Nhật Đình và một người đàn ông lạ mặt khác mà cô chưa gặp bao giờ đi lên hành lang.
Người đàn ông có khuôn mặt khá vuông vức, mặc dù nhìn không thể so sánh với Quân Nhật Đình, nhưng anh ta cũng là một thanh niên rất đẹp trai và trông tràn đầy năng lượng.
Tuy nhìn anh ta có vẻ khá là tôn trọng Quân Nhật Đình, nhưng không giống quan hệ chủ tớ, hai người họ trông giống như bạn bè hơn, khiến Hứa Thanh Khê có một chút tò mò.
"Nhật Đình, đây là ai?"
Cô mỉm cười đứng trên hành lang hỏi Quân Nhật Đình, đồng thời không quên gật đầu với người đàn ông lạ mặt, coi như một lời chào.
"Ừm, đây là Mạc Truy. Chúng ta còn có chuyện cần bàn. Nếu em mệt thì nghỉ ngơi trước."
Quân Nhật Đình giới thiệu ngắn gọn về Mạc Truy sau đó ra hiệu Mạc Truy đi vào phòng làm việc của anh
Trong phòng làm việc, Mạc Truy cứ nghĩ đến người phụ nữ dịu dàng mà anh vừa nhìn thấy, bỗng dưng như nghĩ ra điều gì anh kinh ngạc nhìn Quân Nhật Đình
"Đại ca, là chị dâu sao? Nhìn tính tình không tệ như lời đồn, rất ôn nhu."
Quân Nhật Đình gật đầu và không có ý định nói thêm về Hứa Thanh Khê, anh lướt qua chủ đề và hỏi: "Tôi bảo cậu điều tra chuyện kia đến đâu rồi?"
Mộ Trì nghe vậy, vẻ mặt nghiêm nghị, nghiêm túc nói: "em đã tìm được."
Anh ta vừa nói, ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu: "Người theo dõi anh và chị dâu anh lúc chiều hình như là một người của tổ chức Tu Lạc Đường."
Khi Quân Nhật Đình nghe thấy điều này, lông mày của anh ấy cau lại.
Anh đã từng nghe nói đến cái tên Tu Lạc Đường này, tổ chức này tạo thành bởi một lũ hỗn tạp trên đường, không phải cùng ngành với anh.
"Làm sao có thể là bọn họ? chúng ta dường như chưa từng tiếp xúc với tổ chức này?"
Mạc Truy trả lời: "Quả thực không có nhiều sự liên quan, nên em nghĩ vấn đề này có chút kỳ lạ."
Anh ta nhìn Quân Nhật Đình trầm giọng nói: "Hơn nữa, em còn tìm được một tin tức rằng gần đây tổ chức này hình như có mâu thuẫn với Thí Ảnh"
Sau khi nghe những lời này, vẻ mặt của càng Phùng Kính Dao trở nên lạnh lùng.
Anh ta híp mắt trông đầy nguy hiểm, lạnh lùng nói: "Cho nên, mấy ngày nay cậu phái thêm người đi theo dõi chúng, bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo động tĩnh. Ta sẽ cố gắng giải quyết xong việc ở đây rồi thu xếp trở về nước càng sớm càng tốt, tránh phiền phức."
Mạc Truy gật đầu: "Em hiểu rồi."
Khi thấy vậy, Quân Nhật Đình lại nói: "Đúng rồi, mấy ngày nay tôi đang cố che giấu tung tích."
Mạc Truy nhận lệnh rồi rời đi.
Sau khi cậu ta rời đi, Quân Nhật Đình ngồi trong phòng làm việc một mình một lúc rồi mới đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Trong phòng, Hứa Thanh Khê đang chăm chú vẽ thiết kế.
Cô nghe thấy động tĩnh phía sau, đặt cọ trong tay xuống, quay đầu đầu lại hỏi: "Bàn xong rồi?"
"Chà, sao em không nghỉ ngơi?"
Quân Nhật Đình cởi áo khoác, nhìn cô hỏi.
"Không ngủ được."
Hứa Thanh Khê bước tới đỡ lấy áo khoác của anh bằng bàn tay không bị thương.
Vốn dĩ cô muốn hỏi về chuyện buổi chiều, nhưng giọng nói xin lỗi của Quân Nhật Đình lại vang lên bên tai cô trước khi cô cất lời.
"Hôm nay đột ngột xảy ra chuyện khiến các em không vui vẻ được. lần sau có cơ hội anh lại đưa em đi."
Hứa Thanh Khê sửng sốt, nhìn Quân Nhật Đình đầy khó hiểu.
Khi nhìn thấy điều này, Quân Nhật Đình đành nói ra kế hoạch của mình: "Anh dự định sẽ trở về vào ngày mai"
Hứa Thanh Khê cau mày lo lắng nói: "Vấn đề rất nghiêm trọng sao?"
Quân Nhật Đình cười nói: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ là vì sự an toàn, về sớm hơn một chút."
Hứa Thanh Khê đã hiểu.
Dù thế nào thì hiện tại cô đang bị thương, nếu thật sự xảy ra chuyện, e rằng sẽ lại liên luỵ đến Quân Nhật Đình.
Nghĩ đến đây, cô thoáng lo lắng.
"Sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Quân Nhật Đình biết cô đang lo lắng điều gì nên anh xoa dịu: "Sẽ không sao, anh sẽ thu xếp mọi chuyện."
Hứa Thanh Khê nghe thấy vậy cũng yên tâm hơn phần nào.
Sáng hôm sau, hai người dậy sớm, dự định ra sân bay.
Không ngờ, trước khi họ đi ra ngoài, Quân Nhật Đình lại nhận được một cuộc gọi, làm cho vẻ mặt anh lập tức thay đổi.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Hứa Thanh Khê quan sát thấy đành hỏi.
"Ngọc Mỹ đã xảy ra chuyện"
Quân Nhật Đình cúi mặt, mím môi.
Hóa ra khi Lê Ngọc Mỹ quay lại khách sạn để thu dọn đồ đạc thì lại bị đã bị bắt cóc.
"em ở đây chờ anh, anh đi qua xem một chút."
Anh nói với Hứa Thanh Khê và vội vã ra ngoài.
Hứa Thanh Khê nhìn bóng lưng vội vã của anh, cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng cô không ngăn cản, dù sao Lê Ngọc Mỹ cũng là bị bọn họ liên lụy, Quân Nhật Đình cũng nên đi cứu người.
Điều duy nhất khiến cô ấy bất an là cô ấy lo lắng rằng Quân Nhật Đình sẽ bị thương.
Vì thế nên cô thật sự rất nóng lòng, chỉ biết ngồi chờ đợi ở trong biệt thự.
Khi màn đêm buông xuống, vẫn không có tin tức gì từ Quân Nhật Đình.
Hứa Thanh Khê muốn gọi điện để hỏi thăm tình hình, nhưng sợ gây thêm phiền phức cho Quân Nhật Đình, nên cô chỉ có thể lo lắng đi lại trong phòng khách và ngóng nhìn ra cửa.
Cũng không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc nghe thấy bên ngoài có tiếng xe, cô mỉm cười chạy ra cửa.
Tuy nhiên, khi cô chạy ra khỏi phòng khách, cô nhìn thấy không phải là Quân Nhật Đình mà là Mạc Truy, người đến nhận lệnh ngày hôm qua
"Chị dâu."
Mạc Truy thấy cô chào.
Hứa Thanh Khê nhìn anh ta, nhưng lại không nhìn thấy Quân Nhật Đình trong lòng không khỏi lo lắng.
"Mạc Truy, sao cậu lại đến đây một mình? Nhật Đình không về sao? Đã tìm được cô Ngọc Mỹ?"
Cô không khỏi lo lắng hỏi.
Thấy vậy, Mạc Truy vội nói về mục đích đến đây của mình.
"Chị dâu, đừng lo lắng, cô Ngọc Mỹ đã được cứu rồi, nhưng mà anh cả bị thương, tôi đến đưa chị dâu đi bệnh viện."
Khi Hứa Thanh Khê nghe thấy điều này, trái tim của cô đột nhiên đập thật mạnh.
"Làm sao có thể bị thương, nghiêm trọng không?"
Cô lo lắng hỏi rồi theo Mạc Truy đến bệnh viện.
Trên đường đi, Mạc Truy trấn an cô hết cỡ, nói rằng không sao cả, chỉ bị thương nhẹ.
Nhưng Hứa Thanh Khê không gặp được người, cô vẫn cảm thấy bất an.
Cũng may bệnh viện cách biệt thự không xa lắm, hai mươi phút sau hai người đã tới bệnh viện.
Đây là một bệnh viện tư nhân, ban đêm xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Hứa Thanh Khê không buồn quan sát xung quanh, chỉ chăm chăm đi theo Mạc Truy
Vừa định đẩy cửa bước vào, lại không cẩn thận nhìn xuyên qua lớp cửa kính, bên trong phòng Lê Ngọc Mỹ vừa khóc vừa ôm chặ lấy Quân Nhật Đình.
"Nhật Đình, anh làm em sợ chết khiếp."
Lê Ngọc Mỹ thực sự sợ hãi, nhìn Quân Nhật Đình mờ mờ qua những giọt nước mắt.
Quân Nhật Đình bị cô giữ chặt, cau mày.
Anh trong tiềm thức muốn đẩy Lê Ngọc Mỹ ra, nhưng Lê Ngọc Mỹ lại ôm chặt anh không buông, anh chỉ còn cách đẩy cô cách xa ra một chút rồi nhẹ nhàng: "Được rồi, không sao đâu."
Khi Hứa Thanh Khê nhìn thấy điều này, hành động mở cửa lập tức bị khựng lại, không dám đẩy cửa bước vào.
Mạc Truy đứng sau lưng cô nhìn thấy cảnh này, lông mày hơi nhướng lên, nhưng không phát ra âm thanh.
Đúng lúc này, Quân Nhật Đình nhìn thấy Hứa Thanh Khê đang đứng ngoài cửa, tim anh thắt lại, lập tức anh đẩy mạnh Lê Ngọc Mỹ ra.
Lê Ngọc Mỹ bị đẩy lùi về phía sau mà không hề báo trước, cô loạng choạng hai bước rồi mới cố gắng đứng vững, nhìn Quân Nhật Đình đầy khó hiểu.
"Nhật Đình, sao vậy?"
Quân Nhật Đình không để ý tới cô, mà nhìn về phía cửa, trầm giọng nói: "Sao, còn không định đi vào, tính đứng hoài ở cửa sao?"
Nghe vậy, Lê Ngọc Mỹ nhìn theo tầm nhìn của anh, chỉ thấy Hứa Thanh Khê và một người đàn ông khác đứng ngoài cửa, có điều gì đó loé lên trong mắt cô.