Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, trên báo kinh tế thế giới đều là các tin tức liên quan đến JK.
JK chủ yếu khai thác và sản xuất thuốc.
Trước đó, dưới sức ép của Quân Nhật Đình đã khiến cho việc sản xuất thuốc cấm của chúng bị lộ.
Lần này Quân Nhật Đình trực tiếp đẩy ra một tin tức lớn, buôn bán thuốc giả!
Thêm vào đó anh cố ý cho Mạc Truy ở nước ngoài đổ dầu vào lửa.
Có thể nói nửa ngày hôm nay, JK đã trải qua một cuộc khủng hoảng trước nay chưa từng có.
“Cậu hai, đám cổ đông muốn mở một cuộc họp cổ đông bây giờ!”
Ở nước ngoài, tòa nhà hành chính của tổng công ty JK, trợ lí cung kính gõ cửa, bước vào thông báo.
Diệu Tư nghe xong, sắc mặt vô cùng khó coi.
Anh ta biết thừa cuộc họp cổ đông lần này là vì mục đích gì.
Chẳng qua là muốn mượn chuyện lần này kéo anh ta xuống.
Anh ta tức đến nỗi gạt hết đồ vật trên mặt bàn xuống đất, sau khi trụt giật xong, anh ta mới dần lấy lại bình tĩnh.
“Ra ngoài phái người đi điều tra, tin này từ đâu ra, do ai đứng sau điều khiển.”
Đang nói bỗng nhiên anh ta như nhớ tới việc gì, ánh mắt lóe lên rồi lại trầm xuống: “Đúng rồi, cho người đi giám sát tập đoàn Quân thị, xem chuyện này có liên quan gì đến họ hay không.”
Trợ lý nghe lời đi ra ngoài sắp xếp.
Sau khi trợ lí đi ra ngoài, Diệu Tư mới sửa sang lại bản thân, thu lại vẻ mặt như thể chưa có gì xảy ra, đi tới phòng họp.
Phòng họp sang trọng lúc này đã ngồi đầy người.
Sau khi Diệu Tư tiến vào, căn phòng đang ồn ào bỗng chốc yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệu Tư
Những đôi mắt sợ hãi, không cam tâm, cũng có cả thù hận.
Diệu Tư tự nhiên là nhận ra ánh nhìn tràn đầy thù hận đang nhìn anh là ai, chính là người em trai ruột của anh cả thân yêu của anh ta Greenton Rob, anh ta lạnh lùng nhìn lại.
Vẻ ngoài cậu ta rất điển trai nhưng ánh mắt lại mang theo thù hận.
Diệu Tư chỉ liếc mắt sang rồi chẳng nhìn lại.
“Mọi người đến thật đông đủ.”
Anh nhếch miệng chế nhạo, đi tới ghế chủ tịch.
“Nói đi, cuộc họp lần này các người muốn gì?”
Nói xong, cả người liền ngả ra sau, ánh mắt kiêu ngạo liếc một vòng các người ngồi đây.
Các cổ đông nhìn nhau, họ đã chuẩn bị hết rồi, nhưng khi nhìn thấy Diệu Tư lại chẳng có ai dám mở miệng.
Diệu Tư phớt lờ Greenton Rob khiến Greenton Rob rất tức giận.
Gã ta nhìn các cổ đông dung quanh không ai dám nói gì, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Diệu Tư bắt đầu gây rối.
“Muốn gì chẳng lẽ giám đốc anh đây lại không biết sao? Hiện tại công ty bị như vậy không những khiến danh tiếng bị hủy hoại, lại còn gây nên thiệt hại nghiêm trọng về kinh tế, lẽ nào anh không có một lời giải thích nào cho chúng tôi nghe hay sao?”
Diệu Tư nghe anh ta nói xong, ánh mắt càng sâu
Greenton Rob bắt gặp ánh mặt đen kịt lại nghĩ tới thủ đoạn tàn nhẫn của anh ta, nhịn không được mà run rẩy, nhưng nhớ đến mối hận của mình, gã ta nghiến răng nghiến lợi chống lại ánh mắt của Diệu Tư.
Diệu Tư nhìn thấy người kia rõ ràng rất sợ hãi nhưng vẫn cắn răng nhìn lại anh ta, trong mắt hiện lên sự bất ngờ.
Xem ra trong thời gian anh không ở đây đã xảy ra không ít những chuyện mà anh ta không biết.
Anh ta nghĩ rồi nhếch khóe môi, ánh mắt lại liếc về đám cổ đông.
“Cho nên, mọi người nghĩ giống cậu ta?”
Mọi người nghe xong, đều nhìn nhau.
Có người đầu thì sẽ có người thứ hai, các cổ đông nhao nhao liên tục nói ra ý kiến của họ.
“Cậu hai, những lời cậu ba nói chúng tôi đều tán thành, hiện nay một nửa tài sản của công ti đều đang bị niêm phong điều tra, chưa nói đến tổn thất về tiền mà trên sàn chứng khoán cổ phiếu cũng rớt giá nghiêm trọng, nếu như không nhanh xử lí, JK sợ khó có thể tiếp tục hoạt động.”
“Nói không phải chứ hiện tại bên ngoài nơi nào cũng dấy lên nghi ngờ về chất lượng sản phẩm của chúng ta.”
“Hôm nay cảnh sát cũng đã đến nhà tôi thẩm vấn, nếu không xử lí nhanh, chỉ sợ những dấu vết trước đó chưa xử lí kịp đều sẽ bị lộ.”
Mọi người không ngừng nói, vẻ mặt Diệu Tư đen như đáy nồi.
“Xử lí? Các ông muốn tôi xử lí thế nào? Năm đó khi tôi tiếp quản các nhà máy tôi đã muốn dừng sản xuất thứ đó, là lũ đáng chết các người lấy tính mạng uy hiếp mới có thể giữ đến ngày hôm nay, hôm nay xảy ra chuyện, các ông ngược lại lại muốn đùn đẩy trách nhiệm à?”
Anh ta mỉa mai đáp trả, khiến vẻ mặt của đám cổ đông vô cùng khó coi.
Năm đó đúng là bọn họ bỏ không nổi lợi ích mà những thứ này mang lại, thêm vào đó nôi bộ công ty đang tiến hành cải tổ tại, bọn họ rất lo lắng Diệu Tư sẽ xử lí những thứ đó và cũng sẽ đuổi cổ bọn họ, mới bắt tay phản đối.
Bọn họ kinh ngạc không nói được gì, có người không cam tâm, lầm bẩm tên anh cả của Diệu Tư.
“Năm đó khi cậu cả còn sống, việc kinh doanh vẫn rất tốt đó thôi.”
Rõ ràng đam ám chỉ Diệu Tư không có năng lực quản lí.
Diệu Tư tất nhiên là hiểu ý nghĩa câu nói đó, ánh mắt càng đen lại, trong mặt như hiện lên giông bão.
Phải biết rằng anh ta rất ghét có người nào so sánh anh ta với tên đoản mệnh kia.
Có vẻ như có người vẫn không biết anh ta đang tức giận, phụ họa nói: “Đúng vậy, lúc cậu cả còn sống, dẫn theo chúng ta kiếm một đống tiền lớn, hiện tại công ty đổi người rồi, thua lỗ cũng thôi đi, lại còn bị thẩm vấn. Diệu Tư, nếu như anh không có năng lực, thì nên để cho người tài giỏi lên thay, nếu không JK sớm cũng bị anh làm cho đóng cửa.”
Greenton Rob khiêu khích nhìn Diệu Tư, kích động các cổ đông.
Đám cổ đông rất hào hứng với những gì anh ta nói, nghĩ tới những thiệt hại và phiền phức trong thời gian gần đây, cuối cùng thì lòng tham cũng đè ép được nỗi sợ Diệu Tư, bắt đầu phụ họa.
“Lời của cậu ba rất đúng, năm đó chúng tôi ủng hộ cậu ngồi lên vị trí này, vì cậu đã hứa sẽ khiến công ty chúng ta vươn ra ánh sáng, đem lại càng nhiều lợi ích cho mọi người, nhưng hiện nay tất cả đều chưa làm được, cậu hai có phải hay không là vấn đề nằm ở chỗ cậu, là cậu không có năng lực quản lí?”
“Lời này không sai, mặc dù bị tra ra vấn đề là nguyên nhân của chúng ta, nhưng năm đó khi cậu cả còn cũng đâu có không sao, nhưng hôm nay lại nghiêm trọng như vậy, chỉ có thể nói cậu hai không thích hợp ngồi vị trí này.”
Diệu Tư nghe bọn họ nói này nói kia, chẳng qua cũng là muốn anh thoái vị nhường quyền, vẻ mặt càng lạnh lùng:
“Nghe lời của mọi người nói, tôi đột nhiên hiểu ra một vấn đề.”
Mọi người khó hiểu, nghi hoặc nhìn anh ta.
Diệu Tư nhếch miệng cười: “Không biết là câu nào của tôi khiến các vị cho rằng đồ đã nằm trong tay tôi còn có thể lấy lại.”
Anh ta nói xong, khi mọi người còn chưa hiểu ra, trực tiếp xoay người rút súng chĩa vào giữa trán Greenton Rob bóp cò.”
“Bằng!”
“Á!”
Cùng với tiếng súng kêu là tiếng hét thảm thiết khiến mọi người sợ hãi của Greenton Rob.
“Cậu hai, cậu có ý gì? Muốn độc tài hay sao?”
Cổ đông lớn tuổi nhất ở JK lên tiếng chất vấn.
Diệu Tư liếc nhìn ông ta, đứng dậy, nhìn mọi người một cách trịnh thượng.
“Không, tôi xưa nay không độc tài, chỉ là muốn nói cho các vị ở đây biết, lời mà Diệu Tư tôi hứa, thì tôi sẽ làm bằng được, vì vậy hãy bỏ những suy nghĩ vớ vẩn của các người đi, đặc biệt là ai đó!”