Theo cậu rời đi, Quân Nhật Đình cũng ngồi xuống sô pha trong phòng bệnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cũng không biết qua bao lâu, Hứa Thanh Khê trên giường bệnh yếu ớt tỉnh lại.
Cô nhìn căn phòng xa lạ, nháy mắt ngây người.
Đang định ngồi dậy, Quân Nhật Đình ở bên kia phát hiện tiếng động mở hai mắt.
Đáy mắt anh hiện lên ánh sáng âm u tiến lên: "Tỉnh rồi hả?"
Hứa Thanh Khê nghe anh nói như thế, mới phát hiện sự tồn tại của anh, hình như không kịp phản ứng nên cô hơi giật mình.
Quân Nhật Đình giả bộ như không thấy vẻ khác thường trên mặt cô, quan tâm hỏi: "Người thế nào rồi? Dạ dày còn đau không?"
Anh cũng không nói chuyện Hứa Thanh Khê uống rượu ngất xỉu.
Hứa Thanh Khê hoàn hồn, lông mày cau lại hỏi: "Tôi đang ở đâu?"
"Sao thế? Nhanh như vậy đã quen chuyện xảy ra trước đó rồi?"
Vốn Quân Nhật Đình muốn nói không phải ý này.
Cũng không biết thế nào, lời nói ra lại mang theo gai, làm sắc mặt Hứa Thanh Khê cứng lại.
Môi mỏng của cô khẽ nhếch lên, có vẻ không muốn tiếp lời.
Có điều sau khi được anh nhắc nhở, ngược lại cô nhớ lại chuyện ngất xỉu lúc trước, trong mắt chợt lóe lên sự phức tạp.
Hiển nhiên, sau khi cô ngất xỉu, là Quân Nhật Đình cứu được cô.
Mặc dù cực kỳ không muốn để ý tới người này, nhưng đạo đức mà cô được học không cho phép cô làm như vậy.
Bởi vậy cô không tình nguyện nói: "Cảm ơn."
Chỉ hai chữ, nói xong, cô không có ý định để ý tới Quân Nhật Đình, định xem anh như không khí mà nằm xuống.
Quân Nhật Đình đứng cuối giường, híp mắt nhìn động tác của cô.
Trong lòng anh biết người phụ nữ này còn đang giận, đứng tại chỗ không hề rời đi. . Truyện Mạt Thế
Mà Hứa Thanh Khê nằm ở trên giường nghe trong phòng hồi lâu không có tiếng động, không kìm được nổi lên nghi ngờ.
Người đàn ông kia đi rồi sao?
Cô nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi khó chịu, hờn dỗi xoay người, kết quả là nhìn thấy người nào đó đứng ở cuối giường.
"Tại sao anh còn chưa đi?"
Cô hơi kinh ngạc, cũng có chút mừng thầm, chỉ là chính cô cũng không phát hiện, ngược lại khó chịu nói: "Tôi đã không có gì đáng ngại rồi, anh có thể trở về nghỉ ngơi."
Quân Nhật Đình nhìn dáng vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo của cô, khóe miệng như có như không cong lên.
Vốn anh không thể bỏ mặt mũi để nói, lúc này không biết thế nào, đột nhiên cảm giác được cũng không có gì khó khăn lắm
"Đừng nóng giận, bây giờ cô còn đang bệnh, hơn nữa tôi đã điều tra rõ ràng chuyện kia rồi, chuyện này không thể trách cô, cô cũng bị lừa gạt tới đó, tôi không nên xúc động hung dữ với cô như vậy."
Hứa Thanh Khê nghe anh nói lời xin lỗi, cả người đều ngây ngẩn.
Cô không nghĩ tới Quân Nhật Đình lại chủ động xin lỗi.
Dù sao anh là người kiêu ngạo như vậy, ngày thường đều là người khác nịnh nọt nịnh bợ, khi nào cần anh nói xin lỗi.
Trong lúc nhất thời, lòng cô loạn như tơ vò.
Có rung động, có mừng thầm, cũng có một chút chút ấm ức.
Bất kể nói thế nào, cô là vợ của anh, thế nhưng anh không tin tưởng cô ngay lập tức.
Nghĩ đến cái này, cảm xúc vừa mới dâng lên trong cô nháy mắt hóa thành hư không, trở nên uể oải.
Nhưng mà những suy nghĩ này, cô cũng không dám thể hiện ngay trước Quân Nhật Đình.
Cô hừ lạnh một tiếng, cũng không nhìn Quân Nhật Đình, giả bộ nghỉ ngơi.
Quân Nhật Đình thấy thế, cũng không thèm để ý.
Dù sao tối hôm qua lời anh nói hoa nghe cỡ nào, chính anh tự biết.
Muốn người ta nguôi giận ngay được là không thể nào, bởi vậy anh cũng không nói gì nữa, ở lại yên lặng bên cạnh cô.
Cứ như vậy, hai người không được tự nhiên ở bệnh viện hai ngày.
Bệnh viêm dạ dày Hứa Thanh Khê cũng đỡ hơn không ít.
Đến ngày xuất viện, bác sĩ cũng không quên dặn dò: "Trở về nhất định phải chú ý ăn uống, ăn nhiều đồ ăn thanh đạm lành mạnh, mấy đồ ăn cay nóng có cồn, có thể không động vào thì đừng động vào."
Hứa Thanh Khê gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Ngược lại là Quân Nhật Đình nghe nói như thế nhớ tới một chuyện.
Hai ngày nay anh luôn ở bệnh viện chăm sóc Hứa Thanh Khê, còn chưa tìm cô út tính sổ.
Nghĩ như vậy, trong lòng anh có chủ ý.
Sau đó hai người trở lại nhà mới nhà họ Quân.
"Cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi ra ngoài một chuyến."
Anh thu xếp xong cho Hứa Thanh Khê rồi nói.
Khuôn mặt Hứa Thanh Khê lạnh nhạt 'a' một tiếng rồi không có để ý đến anh nữa.
Mặc dù hai ngày này Quân Nhật Đình đều ở bên cạnh cô, nhưng chỉ cần nghĩ đến người đàn ông này không tin cô, tim cô tựa như nhét bông, rất khó chịu.
Quân Nhật Đình tự nhiên cũng biết cô còn chưa nguôi giận, cũng không nhiều lời, giao phó quản gia để ý cô cẩn thận rồi xoay người đi tới nhà chính, đi thẳng tới phòng của Quân Phong Lan.
Nhắc tới Quân Phong Lan là cô con gái út mà ông cụ thương yêu nhất, phòng của cô ta tự nhiên là tốt nhất toàn bộ nhà họ Quân.
Căn nhà xinh đẹp ngát hương, vườn hoa cũng là sửa sang rất đẹp, còn có không ít loại hoa hiếm, nhưng Quân Nhật Đình không có lòng ngắm mấy cái này.
"Cô chủ của các cô đâu?"
Anh tiện tay bắt một người giúp việc lạnh giọng chất vấn.
"Cô Phong Lan ở phòng khách."
Người giúp việc khiếp sợ trả lời, Quân Nhật Đình buông cô ta ra, nhanh chân đi về phía phòng khách.
"Cô chủ, cậu Nhật Đình tới."
Trong phòng khách, quản gia nhìn thấy Quân Nhật Đình tới vội vàng vội vàng báo cáo cho Quân Phong Lan.
Quân Phong Lan cũng không ngờ Quân Nhật Đình tìm đến cô ta tính sổ, bởi vậy nhìn thấy anh còn rất nhiệt tình chào hỏi.
"Nhật Đình, sao hôm nay lại tới chỗ cô út thế này, mau tới đây ngồi đi."
Quân Nhật Đình đến gần, cũng không có nghe cô ta ngồi xuống, mà bình tĩnh đứng trước mặt cô ta.
Quân Phong Lan thấy thế, cũng đã nhận ra không đúng, đặc biệt là đối diện ánh mắt u ám của Quân Nhật Đình làm trong lòng cô ta rất bất an.
"Nhật Đình, cháu làm sao? Ai chọc giận cháu không vui vậy?"
Cô ta cười ngượng ngùng hỏi thăm, Quân Nhật Đình hừ lạnh.
"Ai chọc tôi không cao hứng, không phải trong lòng cô út nên biết rõ sao?"
Sắc mặt Quân Phong Lan cứng đờ: "Nhật Đình, cháu có ý gì?"
Quân Nhật Đình nghe vậy, cũng không có ý định vòng vo với cô ta, nói thẳng chuyện đêm đó.
"Tôi biết cô út không thích Thanh Tuệ, cho nên từ trước tới nay chưa từng xin mọi người cố gắng ở chung, có thể không ảnh hưởng đến mặt mũi là được rồi, nhưng cô làm bề trên, giúp người ngoài tính toán cháu dâu mình, châm ngòi tình cảm vợ chồng chúng tôi như thế, đây là dáng vẻ bề trên nên có sao? Cô có biết đây là hành vi sai lầm không hả?"
Nói đến cuối cùng, giọng nói của anh trở nên nghiêm nghị hơn.
Quân Phong Lan run run, có chút bị anh hù dọa.
Nhưng rất nhanh cô ta kịp phản ứng, Quân Nhật Đình phê bình cô ta như thế là đang ra mặt cho người phụ nữ Hứa Thanh Tuệ kia, cô ta không khỏi cũng tức giận.
"Quân Nhật Đình, cháu đang vì người phụ nữ kia mà dạy dỗ cô hả?"
Cô ta bất mãn quát lại: "Hơn nữa cô đã làm sai điều gì? Từ đầu tới cuối người phụ nữ kia đều đang gạt cháu, cô đang giúp cháu thấy rõ bộ mặt thật của cô ta! Cháu đừng có mà không biết lòng người tốt."
Quân Nhật Đình nghe nói như thế, lông mày nhíu chặt.
Anh biết cô út của mình có ý gì, nhưng anh vẫn lựa chọn thiên vị Hứa Thanh Tuệ.
Dù sao trong khoảng thời gian này, Hứa Thanh Khê khác trên tư liệu như thế nào, anh rõ hơn bất kì ai.
"Cái gì mà nhìn rõ bộ mặt thật, nhưng lời cô nói đều là người khác nghe nhầm đồn bậy, chẳng lẽ những ngày chung sống này, cô còn không nhìn ra Thanh Tuệ không hề giống những lời mọi người nói sao?"
Quân Phong Lan quả thực không thể tin được những gì cô ta nghe được.
"Quân Nhật Đình, cô thấy cháu bị ma ám rồi, đây đều là người phụ nữ kia ra vẻ để lừa gạt cháu, thế mà cháu cũng tin tưởng."