Không phải cô nàng Hứa Thanh Khê kia đã vứt anh một mình lại đây rồi về trước rồi chứ?
Anh cứ nghĩ như vậy, càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Dù sao chuyện như thế này thì Hứa Thanh Khê cũng có thể làm ra được.
Cho nên anh sa sầm mặt xuống quay lại trong phòng riêng.
"Có chuyện gì thế? Sao vừa mới đi ra ngoài một chút đã sa sầm mặt xuống, ai chọc giận anh à?"
Lê Ngọc Mỹ nhìn thấy anh quay về, đập vào mắt cô ta là giông tố đang bao quanh người anh.
"Không có việc gì."
Nhưng Quân Nhật Đình lại không muốn nhiều lời, anh thấp giọng đáp lại.
Lê Ngọc Mỹ thấy thế, cũng không nói thêm gì nữa, mà lảng sang chuyện khác.
Nhưng mà Quân Nhật Đình lại không tập trung, ánh mắt anh vẫn không nhịn được cứ hướng về vị trí lúc trước Hứa Thanh Khê ngồi.
Nhưng chính ánh mắt nhìn sang ấy đã khiến cho cả người anh chấn động.
Anh thấy ở chỗ ngồi ấy, vẫn đang đặt đồ đạc của Hứa Thanh Khê trên mặt ghế.
Nếu cô gái kia đã đi rồi, thì không thể nào không cầm theo điện thoại và túi xách của cô ấy được.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Quân Nhật Đình không khỏi tối lại.
Nếu như không phải cô gái Hứa Thanh Khê kia đã về trước, nhưng anh tìm mãi vẫn không thấy người, có thể nào cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Đúng vào lúc anh đang không ngừng suy đoán, thì Lâm Gia Nghi cũng chú ý tới sắc mặt u ám của anh.
Cô ta nghĩ lầm rằng Quân Nhật Đình đã trông thấy hình ảnh nào đó không nên thấy, nên mới đang cố nén giận, cho nên trong mắt cô ta đầy vẻ đắc ý.
Nên biết rằng kế hoạch của cô ta rất tốt.
Cô ta cố ý chỉ cho anh Nhật Đình một phòng vệ sinh ngược hướng, vì muốn kéo dài thời gian cho người đàn ông kia. Đợi đến khi anh Nhật Đình nhận ra Hứa Thanh Khê không ở trong phòng vệ sinh kia, thì nhất định sẽ đi tìm Hứa Thanh Khê ở gian còn lại.
Đến lúc ấy người đàn ông do cô ta tìm đã vào trong từ trước rồi, hơn nữa khi đó tình trạng của Hứa Thanh Khê dường như cũng không tốt, cô ta nghĩ chỉ cần người đàn ông kia động tay động chân một chút, thì hoàn toàn có thể khiến cô gái Hứa Thanh Khê kia lộ ra bộ mặt lẳng lơ của mình. khi anh Nhật Đình bước vào thì vừa vặn có thể trông thấy cảnh ấy.
Cô ta càng nghĩ càng đắc ý, lần này anh Nhật Đình tận mắt trông thấy cô gái Hứa Thanh Khê kia phản bội, nhất định anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho đồ bỉ ổi ấy, còn cô ta thì chỉ việc ngồi yên xem trò hay thôi!
Cô ta thầm nghĩ như vậy, nhưng lại không biết tình hình căn bản không phát triển theo hướng mà cô ta mong muốn. . truyện tiên hiệp hay
Sắc mặt Quân Nhật Đình khó coi không phải vì trông thấy Hứa Thanh Khê phản bội, mà là anh đang nghĩ đến khả năng cô ấy đã gặp nạn, cho nên trong lòng mới căng thẳng như vậy.
Nghĩ đến việc cô gái ấy mất tích tại quán rượu, anh cũng không quan tâm đến Lê Ngọc Mỹ đang ở bên cạnh mình nữa, mà lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hà Văn Tuấn.
"Lập tức đến nhà hàng Hướng Dương trên đường Phượng Hoàng, điều tra tất cả cameras giám sát của bọn họ, tìm Hứa Thanh Khê."
Đầu bên kia, Hà Văn Tuấn nhanh chóng nhận lệnh.
Quân Nhật Đình cất điện thoại đi, trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ đến chuyện Hứa Thanh Khê mất tích.
Lê Ngọc Mỹ nhận thấy anh không tập trung, thì hơi híp mắt lại.
Có điều bởi vì trước đó đã từng hỏi anh, nhưng không nhận được đáp án, cho nên cô ta cũng không định hỏi anh thêm lần nữa.
Trong lòng cô ta đã mơ hồ đoán được, tâm trạng của Nhật Đình lúc này có lẽ là có liên quan đến việc Hứa Thanh Khê đi ra ngoài đã lâu chưa quay lại.
Nghĩ như thế, ánh mắt cô ta nhìn sang vị trí trống không của Hứa Thanh Khê.
Đối với biến hóa trong tâm trạng của mấy người này, những người khác không nhận ra.
Bọn họ vẫn mời rượu nhau, cùng nhau nói đùa, sau mấy vòng đều nhiễm chút men say.
Quân Nhật Đình thấy mọi người đã ăn chơi đủ rồi, hơn nữa trong lòng anh còn đang lo lắng cho Hứa Thanh Khê, cho nên đã trực tiếp tuyên bố giải tán.
"Lý Dương Châu, giao hết chuyện ở chỗ này cho bà, xử lý cho tốt nhé."
Trước khi đi, anh không quên dặn dò một câu.
"Tổng giám đốc cứ yên tâm."
Lý Dương Châu gật đầu trả lời.
Quân Nhật Đình gật đầu quay người rời khỏi đây, Lê Ngọc Mỹ thấy thế, cũng xách túi lên đi sát theo anh.
Sau khi hai người đi khỏi, Lý Dương Châu bắt đầu sắp xếp chuyện đưa từng người của phòng thiết kế về nhà.
Nhưng đúng lúc này, người của phòng thiết kế mới nhận ra, không thấy Hứa Thanh Khê đâu cả.
Lý Dương Châu nghe thấy như thế, thì giật mình kinh hãi.
"Mọi người có ai nhìn thấy nhà thiết kế Hứa đâu không?"
Anh ta hỏi mọi người, nhưng tất cả đều lắc đầu.
"Không để ý."
Lý Dương Châu nhíu mày, trong lòng suy đoán có phải Hứa Thanh Khê đã ra ngoài với tổng giám đốc hay không.
Có lẽ người khác không biết thân phận của cô ấy, nhưng mà bà ta lại biết rõ.
Nhưng ý tưởng này chỉ vừa lóe lên trong đầu đã bị bà ta tự động loại bỏ.
Có lẽ Hứa Thanh Khê sẽ không đi chung với tổng giám đốc, dù sao thì cô ấy vẫn đang muốn giấu giếm thân phận.
Bà ta suy nghĩ một chút rồi nói với mọi người: "Chúng ta thử tìm xung quanh xem."
Mặc dù những người khác có chút bất mãn nhưng mà cũng không từ chối.
Chẳng qua là bọn họ đã tìm khắp một lượt, nhưng vẫn không tìm được Hứa Thanh Khê, có người không nhịn được nói thầm: "Tổng giám đốc, nhà thiết kế Hứa có khả năng đã về trước rồi hay không?"
Lý Dương Châu nghe thấy thế, thì ngẫm nghĩ một lát, cũng không thể loại bỏ khả năng này.
Dù sao trước đó khi tổng giám đốc ra về, trông anh vẫn rất bình tĩnh, nếu như thật sự không thấy Hứa Thanh Khê đâu thì chắc hẳn tổng giám đốc sẽ sốt ruột.
Nghĩ như thế nên bà ta bảo những người khác giải tán.
Trước cửa nhà hàng, Lê Ngọc Mỹ đi bên cạnh Quân Nhật Đình.
Cô ta nghiêng đầu nhìn người đàn ông rất anh tuấn bên cạnh, cười nói: "Nhật Đình, muộn thế này rồi, anh có thể đưa em về nhà được không?"
Theo lý mà nói, dựa vào tình cảm giữa hai người, thì chắc hẳn Quân Nhật Đình sẽ không từ chối, nhưng mà có điều lúc này trong lòng anh còn đang có chuyện vướng mắc nên đã từ chối cô ta.
"Xin lỗi, Ngọc Mỹ, anh còn có việc cần phải xử lý, tối nay anh sẽ bảo lái xe đưa em về."
Trong mắt Lê Ngọc Mỹ hiện lên sự thất vọng, có điều cô ta cũng không làm phiền anh quá lâu, chỉ cười nói: "Được rồi, lần này cứ như vậy đi."
Cô ta đang nói, thì lái xe đã đến.
Quân Nhật Đình đưa mắt nhìn thấy cô ta lên xe rồi, sau đó anh mới quay người đi vào trong nhà hàng.
Cùng lúc đó, ở bãi đỗ xe.
Lâm Gia Nghi cũng chưa rời khỏi đây.
Cô ta đứng ở chỗ đã hẹn trước với người đàn ông kia, chờ anh ta đến giao dịch.
Trong kế hoạch của cô ta, không chỉ tính riêng việc để cho anh Nhật Đình trông thấy Hứa Thanh Khê phản bội.
Mà cô ta còn muốn đồ hèn hạ Hứa Thanh Khê kia mất hết danh dự!
Chỉ cần cô ta mua được video người đàn ông kia xâm hại Hứa Thanh Khê từ trên tay anh ta, thì cả đời này, Hứa Thanh Khê cũng đừng mong có thể xoay người được.
Những điều này Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê đều không biết.
Sau khi Quân Nhật Đình quay lại nhà hàng, thì anh trực tiếp đi tìm Hà Văn Tuấn.
"Đã điều tra được chưa?"
Anh hỏi thăm.
"Tổng giám đốc, đã tra ra được mợ chủ đi vào nhà vệ sinh, có điều..."
Hà Văn Tuấn đáp lời, nhưng nói đến cuối câu anh ta lại có chút chần chờ.
"Có điều cái gì?"
Quân Nhật Đình lạnh lùng nhìn anh ta.
Hà Văn Tuấn mím môi đưa video anh ta điều tra được ra: "Tổng giám đốc, anh xem đi, từ khi mợ chủ ra ngoài, hình như video này đã bị người khác cắt bỏ mất một đoạn."
Anh ta nói ra điểm khác thường trong đoạn video, rồi cẩn thận nhìn Quân Nhật Đình, nói đến đoạn cuối, điều khiến anh ta do dự chính là: "Hơn nữa, ở chỗ này còn có một người đàn ông đi vào trong nhà vệ sinh."
Nhìn theo tay anh ta chỉ, trên video đúng lúc đang chiếu tới đoạn một người đàn ông lén lén lút lút đi vào trong nhà vệ sinh.
Quân Nhật Đình xem xong, ngay lập tức ánh mắt anh sa sầm xuống, hơi thở quanh người cũng trở nên lạnh lùng.
Cho dù cuối cùng trong đoạn video ấy, người đàn ông kia ra ngoài rất nhanh, còn vô cùng nhếch nhác, nhưng mà trong lòng Quân Nhật Đình vẫn rất giận dữ.
Hà Văn Tuấn đã nhận ra được điều này, có điều anh ta vẫn kiên trì nói tiếp: "Tổng giám đốc, tôi nghĩ có lẽ mợ chủ vẫn ở trong nhà vệ sinh, hay là chúng ta vào trong tìm thử xem?"
Quân Nhật Đình ngước mắt lạnh lùng nhìn anh ta: "Người đàn ông kia, cậu biết nên xử lý thế nào rồi chứ?"
"Vâng!"
Hà Văn Tuấn gật đầu, đến lúc này Quân Nhật Đình mới rời khỏi đây.
Sau khi anh ra ngoài, cũng không đi thẳng đến phòng vệ sinh kia, mà tìm một nhân viên phục vụ nữ đến.
Đợi đến khi nhân viên phục vụ kia vào trong xác định tình hình của Hứa Thanh Khê xong, anh mới cất bước đi vào trong phòng vệ sinh.