Đặc biệt là người nhà họ Lục, không những không sốt ruột, mà còn bước lên thương lượng với nhà họ Quân.
“Ông Quân này, trước khi kết quả được công bố, con to gan muốn nói với người một câu.”
Ông Lâm cung kính nhìn về phía ông Quân, cười nhàn nhạt nói: “Con nghĩ rằng sau khi công bố kết quả, có phải Nhật Đình nên cho Gia Nghi nhà chúng con một danh phận không?”
Câu nói này của ông vừa vang lên, phòng khách liền bao trùm sự tĩnh lặng ngắn ngủi.
Bà Kim Hồng cũng muốn nói gì đó, có điều còn chưa kịp nói gì, thì đã bị Quân Thanh ở bên cạnh kéo lại.
Ông ra hiệu cho bà nhìn về phía ông cụ Quân và Nhật Đình.
“Tâm tư của bà, bố và Nhật Đình đều hiểu cả, nếu như không muốn phá hỏng mọi chuyện, trước mắt chúng ta đừng nói chuyện.”
Ông nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Bà Kim Hồng cũng hiểu ý của ông, bà giữ lại lời nói sắp thốt ra.
Lúc này thực sự không thích hợp để bà mở lời.
Bà điều chỉnh lại tư thế rồi ngồi đợi trên sô pha.
Ông Quân đương nhiên không bỏ sót động tác của hai người, nhìn thấy bà ta ngoan ngoãn ngồi ở đó, lúc này ông mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhật Đình.
Ông muốn biết đứa cháu nội này của mình có suy nghĩ gì.
Ai ngờ Nhật Đình lại cúi đầu xuống không biết đang nghĩ gì, về cơ bản là không nhìn thấy ánh mắt của ông.
Không còn cách nào khác, ông ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Hiện giờ kết quả vẫn chưa rõ ràng, nói gì thì vẫn quá sớm, xem kết quả như thế nào trước đi.”
Ông Lâm nghe thấy câu nói từ chối, sắc mặt liền sầm xuống.
Ông ta liếc nhìn ông lão bằng ánh mắt lạnh lùng, thầm chửi rủa ông là một con cáo già.
Có điều ông đã nghĩ tới kết quả này, trong con mắt ông ngập tràn sự tính toán, ông cười nói: “Ông nói đúng đấy, vậy thì giờ chúng ta cùng xem kết quả.”
Quân lão gia gật đầu, trầm giọng nói: “Nhật Đình, trong chuyện này cháu là người trong cuộc, cháu hãy là người công bố kết quả đi.”
Nhật Đình nghe thấy vậy liền nhìn xung quanh một lượt, rồi gật đầu với vẻ mặt lạnh lùng.
Chỉ nhìn thấy anh đứng dậy rồi cầm tập tài liệu ở trên bàn lên.
Cùng với động tác của anh, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh
Niềm vui trong con mắt của Lâm Gia Nghi khó mà có thể che giấu được.
Vào lúc vẻ mặt của họ ngập tràn sự suy đoán, thì Nhật Đình không chút do dự mà mở tập tài liệu và rút tờ báo cáo kiểm tra ra.
Trong giây lát, tất cả mọi người như nín thở, chờ đợi anh công bố.
Còn về phía Nhật Đình, khi nhìn thấy tờ báo cáo kết quả, ánh mắt anh hơi ngừng lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Người nhà họ Lâm thấy vậy liền quay sang nhìn nhau, ánh mắt ngập tràn sự đắc ý.
Đặc biệt là Lâm Gia Nghi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Trước mắt, chuyện cô gả vào nhà họ Quân là điều chắc chắn.
Bà Kim Hồng và Quân Thanh cũng nhận thấy sự thay đổi trong thần sắc của họ, còn cho rằng sự việc đang tiến triển y như những gì mà họ mong đợi, bà liền giục Nhật Đình công bố kết quả.
“Đứa trẻ này, sao có mỗi cái kết quả mà con xem lâu vậy chứ, không biết rằng mọi người đều đang đợi sao? Trên tờ báo cáo rốt cuộc nói như thế nào?”
Nhật Đình nghe thấy vậy, lúc này anh mới ngẩng đầu lên từ chỗ tờ báo cáo.
Anh nhìn chằm chằm vào bà Kim Hồng đang có chút kích động với vẻ mặt khó đoán và nói: “E rằng phải khiến cho mẹ thất vọng rồi.”
Bà Kim Hồng nghe xong, nụ cười trên khuôn mặt liền đông cứng lại, bà có chút không tin vào những lời mình vừa nghe.
Bà không thèm quan tâm đến Quân Nhật Đình, và lấy lại bản báo cáo từ trong tay anh để kiểm tra.
Vừa nhìn xong, vẻ mặt bà lập tức thay đổi, đến cả Quân Thanh ngồi ở bên cạnh bà cũng sầm mặt xuống.
Cùng với sự thay đổi về sắc mặt của họ, lại cộng thêm câu nói của Quân Nhật Đình, nhà họ Lâm không kìm được mà tim đập thình thịch.
Lâm Gia Nghi lại càng không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
“Dì Kim Hồng, sao thế?”
Cuối cùng bà vẫn sầm mặt xuống và đưa tờ báo cáo qua đó.
“Mấy người tự xem đi!”
Vợ chồng nhà họ Lâm nhìn thấy vẻ mặt của họ không đúng, dường như ý thức được điều gì đó, sắc mặt có chút thay đổi và nhận lấy tờ báo cáo.
Chỉ thấy ở phần kết luận trên tờ đơn,viết rất rõ ràng là đứa bé không có bất kì quan hệ huyết thống gì với Quân Nhật Đình.
Lâm Gia Nghi cũng đã nhìn thấy kết quả này, đầu cô như muốn nổ tung.
“Không thể nào, sao lại như vậy được chứ?”
Cô không dám tin và hướng mắt nhìn về phía Quân Nhật Đình.
“Anh Nhật Đình, điều này không phải là thật, anh phải tin em, đứa con là của anh.”
Dứt lời, dường như cô nghĩ ra điều gì đó, cô hét lên: “Nhất định có người đánh tráo báo cáo kết quả của chúng ta.”
Nhật Đình nhìn thấy dáng vẻ gần như phát điên của cô, liền không khỏi bật cười.
“Rốt cuộc là ai đánh đổi kết quả kiểm tra ADN, tôi nghĩ trong lòng cô là rõ nhất.”
Nói xong, anh nhìn về phía mẹ của Gia Nghi, lạnh lùng nói: “Chuyện này, tôi không muốn nói thêm nhiều, một lần tính kế thì thôi bỏ qua, nhưng lại có thêm một lần nữa, cho dù là hai nhà từng có qua lại với nhau, tôi cũng sẽ không nương tay.”
Đây là lần đầu bà bị hậu bối uy hiếp, vẻ mặt bà lập tức sầm xuống.
Lâm Gia Nghi không quan tâm tới nhiều thứ như vậy, hiện giờ trong đầu cô toàn là tờ báo cáo kết quả đó.
“Anh Nhật Đình, tại sao anh lại nói như vậy, rõ ràng đứa bé là của anh, là vì anh không muốn thừa nhận nên mới nói như vậy đúng không?”
Cô kéo lấy Nhật Đình, bắt anh phải bày tỏ quan điểm.
Quân Nhật Đình cũng bị cô bám lấy đến mức phát điên rồi, anh hất tay đẩy cô ra.
“Cô Nghi này, cô chắc chắn là muốn tiếp tục thảo luận với tôi sao?”
Anh lạnh lùng chất vấn, Lâm Gia Nghi về cơ bản là không nhận ra sự nguy hiểm trong lời nói của anh, cô chỉ muốn anh chịu trách nhiệm với cô.
“Lẽ nào anh không nên cho em một lời giải thích về chuyện này sao?”
Cô ngoan cố nhìn về phía Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình mỉm cười lạnh lùng: “Được, nếu như cô cần một lời giải thích, trước khi có tờ kết quả xét nghiệm ADN này, một số bệnh viện lớn ở đây đều đã kiểm tra lại, tất cả mọi kết quả đều hiển thị như vậy.”
Lâm Gia Nghi nghe xong, cả người đều sững sờ.
Nhưng Quân Nhật Đình không quan tâm đến cô, lấy ra một đống kết quả xét nghiệm từ trên sô pha rồi ném lên bàn.
“Đây đều là những kết quả mà tôi nhận được ngày hôm nay, nếu như cô không tin, thì có thể tự đi kiểm tra lại.”
Lâm Gia Nghi thấy vậy, sắc mặt liền trở nên tái nhợt.
Sắc mặt của hai vợ chồng nhà họ Lâm thì càng trở nên tối sầm xuống.
Khi bọn họ muốn nói chuyện gì đó, Quân Nhật Đình lại lên tiếng một lần nữa: “Nếu như nhiêu đây vẫn chưa đủ, thì chỗ tôi cũng vẫn còn.”
Anh nói rồi nhìn về phía Lâm Gia Nghi bằng ánh mắt châm chọc.
“Một tháng trước, trong ba ngày liên tiếp cô xuất hiện ở phòng 3102 khách sạn quốc tế Lệ Phong, gặp một người đàn ông thần bí, sau đó, camera giám sát trong khách sạn đều bị cô xóa sạch, cô giải thích như thế nào?”
Câu nói này vừa vang lên, vẻ mặt của cô liền thay đổi, trong ánh mắt xuất hiện sự hoảng loạn.
Hai vợ chồng nhà họ Lâm cũng thay đổi nét mặt ngay lập tức.
Bà Kim Hồng thấy khó tin và nhìn về phía Lâm Gia Nghi.
“Gia Nghi, những gì mà Nhật Đình nói có phải là thật không?”
Lâm Gia Nghi nhìn thấy vẻ mặt sầm sì của bà Kim Hồng, muốn giải thích nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.
Cho dù cô muốn tìm một cái cớ để lấp liếm thì cũng phải để ý tới chỗ của Quân Nhật Đình.
Còn cô cứ chần chừ không nói, thì bà Kim Hồng cũng đã đoán ra được kết quả, trên khuôn mặt không giấu được sự thất vọng và tức giận.
“Gia Nghi… cháu thật sự khiến ta quá thất vọng, uổng công ta tin tưởng cháu như vậy, vậy mà… cháu lại dám dùng nghiệt chủng của người khác để đổ lên đầu Nhật Đình, mấy người đúng là...”
Bà tức giận mắng chửi, đến cuối cùng vẫn không tìm được tính từ, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Gia Nghị và những người khác.