Cô giúp Quân Nhật Đình mặc quần áo tử tế rồi vịn anh rời đi.
Cũng may hai người đi thang máy đến thẳng chỗ gửi xe, cho nên cũng không có ai phát hiện quan hệ khác thường của bọn họ.
Không đến nửa tiếng, một đám người đã về đến nhà họ Quân.
Hứa Thanh Khê vịn Quân Nhật Đình trở lại phòng tân hôn.
Vừa đi vào sân là quản gia đã ra đón.
"Cậu cả, mợ cả, hai người đã về rồi. Bà chủ đã đợi một hồi lâu ở phòng khách, nhưng lại không để chúng tôi thông báo cho hai người."
Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê nghe nói như thế thì hai mặt nhìn nhau, bọn họ nhíu lông mày lại như đang ngẫm nghĩ ý đồ của bà Kim Hồng.
Nhìn thấy bọn họ cẩn thận, Mạc Ly lại vui vẻ không ít.
Bởi vì bà Kim Hồng làm ảnh hưởng đến Hứa Thanh Tuệ chẳng khác gì mình tìm một người đến gây chuyện với cô.
Có thể làm cho người phụ nữ kia không vui, tất nhiên là cô ta vui vẻ.
Cứ như vậy, ba người có suy nghĩ khác nhau đi vào phòng khách.
Trong phòng khách, bà Kim Hồng quần áo ngăn nắp xinh đẹp ngồi trên ghế sa lon.
Khi nhìn thấy ba người bước vào, bà ta đang định há miệng quát lớn lại nhìn thấy Hứa Thanh Khê vịn Quân Nhật Đình trở về, lập tức biến thành quan tâm.
"Nhật Đình, xảy ra chuyện gì thế?"
Bà ta bước lên gạt Hứa Thanh Khê ra vội vàng đỡ người đến ghế sa lon.
Hứa Thanh Khê bị đẩy ra làm lảo đảo mấy bước, trên mặt cô không nhìn ra vui buồn, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu.
Mạc Ly nhìn thấy tất cả mọi thứ.
Cô ta lạnh lùng nhếch miệng, trong mắt lóe lên ánh sáng trả lời bà Kim Hồng: "Vết thương của cậu cả tái phát, mợ cả đi đón cậu cả trở về."
Bà Kim Hồng nghe vậy nhíu chặt lông mày: "Không phải nói đã khép lại rồi à, tại sao lại tái phát?"
Ánh mắt bà ta nhìn Mạc Ly rồi lướt từ cô ta qua trên người Quân Nhật Đình, cuối cùng rơi vào trên người Hứa Thanh Khê.
Hiển nhiên ấn tượng đầu tiên của bà ta là cảm thấy con trai mình bị thương lặp đi lặp lại không hết không thoát khỏi liên quan đến Hứa Thanh Khê.
Mà quả thật sự thật là như thế.
Hứa Thanh Khê đối mặt với ánh mắt sắc bén của bà ta, cô há miệng muốn giải thích lại không biết nên nói gì, cả người đều cực kì chột dạ.
Quân Nhật Đình cũng đã nhận ra sự thay đổi của mẹ, anh đang muốn an ủi thì Mạc Ly đã giành nói trước: "Còn không phải do mợ cả không biết thân biết phận, nhất định phải giày vò, không thì cậu cả cũng sẽ không bị tái phát như vậy."
Cô ta vừa mới nói xong đã bị Quân Nhật Đình quát lớn.
"Mạc Ly, cô mau ra ngoài!"
Mạc Ly cảm nhận được sự tức giận trong giọng nói của anh, toàn thân cô ta khẽ run lên.
Cô ta không cam lòng và uất ức nhìn Quân Nhật Đình, cô ta chống lại ánh mắt lạnh lùng của cậu cả nhà mình.
"Nếu để tôi nói lần thứ hai, bây giờ cô hãy lập tức cút về tìm Mạc Truy!"
Khuôn mặt Mạc Ly trắng bệch, tất nhiên cô ta cũng không dám ở lại thêm mà quay người ra khỏi phòng khách.
Mặc dù trong lòng cô ta không cam tâm, nhưng không có bao nhiêu tức giận.
Dù sao mình không dễ chịu, Hứa Thanh Khê cũng sẽ không tốt hơn chút nào.
Lời cô ta vừa nói sẽ khiến bà Kim Hồng tìm người phụ nữ kia giằng co.
Trên thực tế đúng là như thế.
Chờ sau khi Mạc Ly rời đi, bà Kim Hồng ngoắc tay để quản gia tới: "Đưa cậu cả về phòng nghỉ ngơi."
Quản gia nhìn bà ta rồi lại nhìn Quân Nhật Đình, không hề di chuyển.
Bà Kim Hồng chán nản hừ lạnh nói: "Sao nào? Lời tôi nói không còn tí trọng lượng nào ở nhà họ Quân sao?"
Quân Nhật Đình có chút đau đầu, xoa đầu lông mày nói: "Mẹ, cuối cùng thì mẹ muốn làm gì?"
Hứa Thanh Khê thấy bầu không khí trong phòng khách không đúng, cô yên tĩnh ngồi trên ghế sa lon, hi vọng sẽ không bị giận chó đánh mèo.
Đáng tiếc hiện thực thường hay trái lại với suy nghĩ.
"Mẹ tới làm gì à? Đương nhiên là thăm con, con chịu khổ như vậy, mẹ làm mẹ chẳng lẽ không lo lắng sao?"
Giọng điệu của bà Kim Hồng không vừa lòng trừng mắt nhìn Quân Nhật Đình, nhưng bà ta lại không nỡ tức giận với con trai: "Mẹ nghĩ đã lâu như thế hẳn cơ thể con đã gần như khỏi rồi, hiện tại xem ra vốn không phải vậy."
Bà ta nói đến đây, cặp mắt hung hăng róc thịt Hứa Thanh Khê: "Thật sự là sao chổi, sớm biết đã không nên giữ cô ta lại chăm sóc con!"
Quân Nhật Đình thấy thế, làm sao anh không biết mẹ lại giận chó đánh mèo sang Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê cũng cảm nhận được, mặc dù trong lòng ấm ức nhưng cô cũng đồng ý với lời này.
Thật ra tối hôm qua không phải cô không thể ngăn cản Quân Nhật Đình, mà là cô để mặc tình cảm mình để lưu luyến thân mật với Quân Nhật Đình.
"Mẹ, chuyện này là con không đúng, sau này con sẽ chăm sóc Nhật Đình thật tốt." Cô mấp máy môi chủ động nhận lầm.
Bà Kim Hồng hừ lạnh, thái độ không hài lòng với lời xin lỗi này.
"Được rồi, lời hay ý đẹp ai mà chẳng nói được. Nhưng đối với cô, tôi thật sự không yên lòng."
Bà ta nói xong cười lạnh nói móc: "Nói thật, từ khi cô bước vào cửa căn nhà này, nhà họ Quân chúng tôi không có một ngày sống yên ổn.Hai ngày ba bữa là Nhật Đình lại gặp phải chuyện phiền toái, nhưng nó chấp nhận, tôi cũng không so đo. Thế nhưng ngay cả chăm sóc nó mà cô cũng làm không tốt thì nhà họ Quân chúng tôi cưới cô về để làm gì chứ?"
Hứa Thanh Khê nghe vậy, trên mặt cô rất khó coi.
Cô cắn môi dưới, không biết nên phản bác làm sao.
Quân Nhật Đình cũng nghe không vô, anh giận tái mặt nghiêm nghị nói: "Mẹ, chuyện này không liên quan gì đến Thanh Tuệ, là bản thân con đã không chú ý tốt."
Bà Kim Hồng nghe nói như thế, trên mặt bà ta lập tức có chút không nhịn được, hơn nữa càng bực bội hơn.
Cuối cùng con trai mình lại đứng về phía cô sao?
Anh có biết bà ta đang suy nghĩ cho anh không? Chờ đuổi người phụ nữ này ra khỏi nhà họ Quân là bà ta có thể cưới cho anh một cô vợ đảm đang hiền thục lại môn đăng hộ đối trợ giúp sự nghiệp cho anh!
Bà Kim Hồng nói thầm trong lòng, nhưng rất nhanh bà ta đã cảm thấy không đúng.
Con trai nhà mình tỏ ra để ý như vậy, không phải suy đoán trước đó của bà ta thành sự thật, thằng nhóc này thật sự thích cô rồi?
Bà ta nghĩ vậy, sắc mặt khó coi vô cùng, bà ta lại nhìn Hứa Thanh Khê với ánh mắt hết sức âm u.
Hứa Thanh Khê thấy thế lập tức đầu lớn như cái đấu.
Chỉ sợ hôm nay qua đi, bà Kim Hồng sẽ xem cô thành cái đinh trong mắt.
Cùng lúc đó ở nước Pháp. Tại một tòa biệt phủ hoa lệ ở vùng ngoại ô, xung quanh trồng đầy hoa tường vi, gió nhẹ thổi qua làm hương thơm tỏa khắp.
"Vẫn là mùi tường vi thoải mái nhất."
Chỉ thấy một người phụ nữ ngồi ở lầu hai ban công đang từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ.
Mà người phụ nữ này lại là Hứa Thanh Tuệ, người được đón đi từ thủ đô trước đó.
Ở bên cạnh cô ta còn có một người đã ông khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, kiên cường lạnh lùng.
Người đàn ông không tiếp lời Hứa Thanh Tuệ, ngược lại nói về chuyện khác.
"Mấy ngày nay có vài thế lực không rõ xung quanh quốc gia, chỗ của anh đã không còn an toàn, anh dự định sắp xếp người đưa em trở về."
Hứa Thanh Tuệ nghe nói như thế, nụ cười trên mặt cô ta cương cứng lại: "Còn anh thì sao? Anh có về cùng em không?"
Cô ta nhìn người đàn ông kia mấy giây mím môi hỏi thăm.
"Em phải biết, vẫn chưa tới lúc anh phải trở về." Người đàn ông lườm nhẹ cô ta một cái, lạnh lùng nói.
Trong lòng Hứa Thanh Tuệ cảm thấy rất khó chịu: "Anh không đi, em cũng không quay về."
Hình như cô ta đang hờn dỗi định nghiêng người sang.
Người đàn ông thấy thế mới nhìn Hứa Thanh Tuệ đe dọa.
Hứa Thanh Tuệ nhận ra ánh mắt của anh ta, lập tức cả người cô ta cắn răng căng thẳng lên.
Người đàn ông nhìn thấy, ánh mắt anh ta lóe lên sự bất đắc dĩ, xoa lông mày nói khẽ: "Không phải anh muốn vứt bỏ em, em phải biết, tương lai anh còn muốn em giúp anh cướp lại giang sơn của Tập đoàn Quân Thị."