Lê Ngọc Mỹ hơi say rượu nhìn về phía Quân Nhật Đình.
Thật ra cô ta không có say, chỉ là vì chuyện tối nay nên cô ta không thể không giả bộ.
"Lên sân thượng hóng gió với em đi."
Cô ta đột nhiên nổi hứng lên mời khiến Quân Nhật Đình sửng sốt một chút.
"Được thôi."
Hai mắt anh lấp lóe đáp ứng.
Lê Ngọc Mỹ nghe anh đồng ý thì mỉm cười đi tới thang máy.
Sau đó hai người đi thang máy lên tới tầng cao nhất.
Tòa nhà này là cao ốc đặc trưng của thủ đô, tất cả có tám mươi tám tầng, đứng trên sân thượng có cảm giác như chỉ cần đưa tay là có thể với tới mặt trăng.
Lê Ngọc Mỹ cũng làm như vậy.
"Nhật Đình, anh xem, có phải là phong cảnh nơi này rất đẹp không?"
Cô ta nói xong, quay người nhìn về phía Quân Nhật Đình.
Gió nhẹ thổi qua khiến cho tóc của cô ta hơi bay, cũng tỉnh táo lại một chút.
Quân Nhật Đình trầm mặc nhìn.
Vốn nơi này là một khu phong cảnh tự do, đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy phong cảnh của nửa cái thủ đô, bình thường có không ít người tới đây quan sát.
Nhưng chẳng biết tại sao mà đêm nay không có một người nào cả.
Dường như Lê Ngọc Mỹ mới phát hiện, kinh ngạc nói: "Sao đêm nay không có ai hết vậy?”
Quân Nhật Đình quan sát bốn phía một chút, giống như cười mà không phải cười, nhìn chằm chằm Lê Ngọc Mỹ.
"Đúng vậy nhit, thật kỳ lạ."
Lê Ngọc Mỹ nghe được anh nói một câu đầy ẩn ý như vậy thì đột nhiên hơi chột dạ.
Cô ta làm bộ nghiêng đầu xem phong cảnh phía ngoài, vẫn không quên chỉ cho Quân Nhật Đình.
"Anh xem, bên kia chính là tập đoàn Quân Thị của anh, tập đoàn Lê Thị của chúng em cũng ở ngay phía sau nó."
Cô ta chỉ vào mấy tòa nhà văn phòng cách đó không xa, trong mắt lóe ra dã tâm.
"Nhật Đình, anh biết không? Cho tới giờ, em luôn mơ ước hai nhà cường cường Lê Quân chúng ta có thể liên thủ với nhau, trở thành kẻ đứng đầu trong giới công nghiệp trong nước!"
Nhưng cô ta lại không biết Quân Nhật Đình hoàn toàn không nghe cô ta mà suy tư nhìn cảnh đêm xa xa.
Có vẻ như anh còn chưa từng dẫn Hứa Thanh Tuệ tới đây.
Anh nghĩ đứng ở chỗ này nhìn toàn bộ thủ đô, hẳn là có thể để cho linh cảm của cô bộc phát ra.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt anh càng thêm dịu dàng.
Lê Ngọc Mỹ thấy mình nói nửa ngày mà không được đáp lại, nghi ngờ nghiêng đầu thì thấy vẻ mặt ôn nhu của Quân Nhật Đình.
Vẻ mặt như thế, cô ta chỉ nhìn thấy khi Quân Nhật Đình nhìn Hứa Thanh Tuệ.
Hiển nhiên, Quân Nhật Đình hoàn toàn không nghe cô ta nói mà lại nhớ tới Hứa Thanh Tuệ, có lẽ đang suy nghĩ lần sau sẽ dẫn người phụ nữ đó tới đây.
Cô ta nghĩ đến đây thì sắp không dằn được sự ghen ghét trong đáy lòng nữa.
Cô ta nắm chặt lấy túi xách, nhưng vẫn dằn cảm xúc sắp bùng phát trong lòng xuống.
"Nhật Đình, anh đang suy nghĩ gì đó?"
Cô ta ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
Quân Nhật Đình hoàn hồn, không muốn nói thật nên tránh nặng tìm nhẹ nói: "Không nghĩ gì cả."
Đương nhiên là Lê Ngọc Mỹ không tin, nhưng cũng không muốn hỏi.
Cô ta đi đến bên cạnh Quân Nhật Đình, nhìn nhà cao tầng phía xa, ra vẻ cảm thán nói: "Có vẻ như lâu lắm rồi không thấy anh thả lỏng ra ngoài như vậy.”
Quân Nhật Đình nghe vậy thì nghiêng đầu, ánh mắt nặng nề nhìn Lê Ngọc Mỹ, nhưng không có nói tiếp.
Lê Ngọc Mỹ tựa như không có phát hiện, tiếp tục nói: "Cảm giác này hẳn là từ sau khi anh kết hôn mới có, cảm thấy từ sau khi anh kết hôn thì thay đổi rất nhiều, muốn tìm anh cũng rất khó."
Quân Nhật Đình cười khẽ, từ chối cho ý kiến, nói: "Kết hôn thì đương nhiên là sẽ có thay đổi.”
Anh nói xong, nghĩ đến Hứa Thanh Khê, nghĩ tới chuyện xảy ra trong những ngày qua, vẻ mặt cũng mềm xuống.
Lê Ngọc Mỹ nhìn, túi xách đắt tiền trong tay đã bị cô ta móc tới tróc da.
"Anh đang nghĩ tới Hứa Thanh Tuệ sao?"
Cô ta nói thẳng tâm tư của Quân Nhật Đình ra.
Quân Nhật Đình bị cô ta nhìn thấu thì không có che lấp, mỉm cười gật đầu: "Xem như vậy đi... có vẻ như tôi còn chưa có dẫn cô ấy tới đây lần nào... lần sau...”
Ngay khi anh định nói lần sau dẫn Hứa Thanh Khê đến thì rốt cuộc Lê Ngọc Mỹ cũng không nhịn nổi nữa, không thèm giữ lễ tiết mà cắt ngang lời anh.
"Nhật Đình, đột nhiên tôi hơi đau bụng, anh chờ em ở đây nha, em đi nhà vệ sinh một lát rồi sẽ quay lại."
Cô ta nói xong thì không thèm để ý xem Quân Nhật Đình có đồng ý hay không, quay người đi ngay.
Quân Nhật Đình nhìn bóng lưng của cô ta biến mất trong hành lang, trong mắt chợt lóe lên cái gì, chỉ là quá nhanh, khiến cho người ta bắt không được.
Sau đó, anh thu tầm mắt lại, quay người lấy điện thoại di động ra.
Cũng trong lúc này, trong hành lang mà Lê Ngọc Mỹ vừa đi ra xuất hiện động tĩnh.
Quân Nhật Đình vừa mới ngẩng đầu thì có một đám đàn ông lực lưỡng lao ra vây quanh anh.
Anh nhìn chung quanh một vòng, nguy hiểm nheo mắt lại, còn không đợi anh mở lời thì có tiếng bước chân từ cửa vang lên.
Sau đó chỉ thấy Diệu Tư lười biếng đi tới, bộ vest lịch sự nhưng khi mặc lên người anh ta thì lại tràn đầy tà khí.
"Đã lâu không gặp, tổng giám đốc Quân."
Quân Nhật Đình nhìn anh ta, đáy mắt chợt lóe lên vẻ u ám, cười nhạt cất điện thoại vào.
"Cuối cùng cũng chịu hiện thân."
Diệu Tư nhíu mày, chợt như nghĩ ra cái gì, cười nhạo nói: "Không hổ là người lợi hại nhất thủ đô, nhạy cảm như vậy.”
Quân Nhật Đình không nói lời nào, căng mặt chờ anh ta nói tiếp.
Diệu Tư lại không nóng nảy, từng bước đi tới cạnh Quân Nhật Đình, trong mắt tràn đầy thưởng thức.
"Tổng giám đốc Quân khiến rồi rất bất ngờ, biết rõ là cạm bẫy mà còn dám tự chui đầu vào lưới."
Quân Nhật Đình khẽ liếc mắt nhìn anh ta, khóe môi hơi nhếch lên: "Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?"
Diệu Tư run lên, tựa như nghe không hiểu câu nói này của Quân Nhật Đình.
Tuy nhiên dù là như thế thì anh ta cũng sẽ không biểu hiện ra.
"Nếu đã rơi vào trong tay tôi thì phiền tổng giám đốc Quân đi theo tôi một chuyến.”
Anh ta nói xong thì liếc mắt ra hiệu cho đám đàn em.
Quân Nhật Đình cũng thấy được, cả người vô thức căng cứng.
Muốn anh đi theo những người này đi, đương nhiên là anh không đồng ý, nhưng mà...
"Để tôi đi theo anh cũng được, nhưng tôi có mấy vấn đề cần anh giải thích rõ."
Hai mắt anh lấp lóe nói, thật ra cũng vì muốn xác định một chuyện thôi.
Anh muốn biết tại sao Lê Ngọc Mỹ lại hợp tác với người đàn ông này.
Chỉ là Diệu Tư cũng không thèm giải thích cho anh, ngược lại lại hiểu lầm, cho rằng Quân Nhật Đình dùng chuyện này để kéo dài thời gian.
Dù sao anh ta cũng chưa quên, vừa rồi khi đi vào thì Quân Nhật Đình cầm điện thoại di động trên tay.
"Thành thật một chút."
Chỉ thấy Diệu Tư lấy một cây súng từ bên hông ra, chỉ vào Quân Nhật Đình: "Tao không có hứng thú giải thích với mày, sự kiên nhẫn của tao là có giới hạn."
Quân Nhật Đình nhìn nòng súng đen ngòm đó thì hơi nhíu mày.
Anh không nói lời nào, Diệu Tư cũng không thèm để ý, tự nói: "Tôi nghĩ giờ Tổng giám Quân cũng biết tại sao mà chúng ta đấu với nhau lâu như vậy rồi chứ, tất cả mọi người đều mệt mỏi, cho nên vì tốt cho mọi người, và cũng vì mạng nhỏ của Tổng giám đốc Phong, tôi khuyên anh vẫn nên thành thành thật thật gọi người đem đồ của tôi muốn tới, nếu không đừng trách sao súng của tôi cướp cò."
Quân Nhật Đình nghe vậy thì cũng đoán được tối nay người này quyết tâm bất chấp hậu quả cũng phải lấy được món đồ đó lại.
Anh nhẩm tính một phen, cuối cùng chọn thỏa hiệp.
Sau đó Quân Nhật Đình đi theo bọn người Diệu Tư rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi thì Lê Ngọc Mỹ mới từ góc tối đi ra.
Nhật Đình, đừng trách em, làm như vậy cũng là vì tốt cho anh, còn tổn thất của anh sau này em sẽ đền bù lại cho anh gấp trăm nghìn lần.