Quả nhiên là vì kế hoạch của bọn họ.
Trong lúc nhất thời cô cực kỳ buồn nôn và ghét bỏ Hứa Hải Minh.
Tuy nhiên Hứa Hải Minh lại làm như không thấy, nói xong còn kêu Hứa Thanh Khê lặp lại một lần.
"Nhớ kỹ lời bố nói chưa? Đừng có tới lúc đó lại làm lộ ra đó."
Hứa Thanh Tuệ hết kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Nói xong chưa? Nói xong thì cút đi!"
Hứa Hải Minh bị câu nói của cô chọc cho giận điên lên.
Đang lúc ông ấy chuẩn bị răn dạy vài câu thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Quân Nhật Đình từ bên ngoài đi vào.
"Đang nói chuyện gì đó?"
Anh thấy bầu không khí có chút không đúng, híp mắt hỏi thăm.
Hứa Thanh Khê mím môi: "Không có gì, em hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."
Ánh mắt Quân Nhật Đình lấp lóe, nói theo cô: "Được, em ngủ đi, có anh ở đây.”
Hứa Thanh Khê gật đầu, nhắm mắt lại.
Hứa Hải Minh thấy thế thì trong mắt chợt lóe lên lửa giận, tuy nhiên đối mặt với Quân Nhật Đình thì ông ấy vẫn nén xuống.
"Thanh Tuệ, con nghỉ ngơi cho tốt, lần sau cha sẽ tới thăm con.”
Ông ấy lúng túng diễn cho xong vai người cha nhân từ với Hứa Thanh Khê, vừa cảm kích nói với Quân Nhật Đình: "Nhật Đình, phiền cậu chăm sóc cho Thanh Tuệ, tôi đi trước."
Vẻ mặt Quân Nhật Đình không thay đổi gật đầu, tiễn ông ấy đi sau đó đóng cửa phòng bệnh lại.
Anh quay đầu, ánh mắt rơi vào Hứa Thanh Khê trên giường bệnh.
Anh luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai cha con này có chút kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở chỗ nào thì anh không nói ra được.
Cuối cùng anh cũng không hỏi gì cả, vừa trông chừng Hứa Thanh Khê vừa xử lý chuyện của công ty.
Mấy ngày sau đó đều như vậy.
Không biết Lê Ngọc Mỹ nghe ai nói mà biết chuyện Hứa Thanh Khê bị thương, nhưng cô ta cũng không có đi tìm Quân Nhật Đình, mà đi đến nhà họ Quân.
"Sao hôm nay Ngọc Mỹ lại tới đây?"
Khi đã thất vọng với Lâm Gia Nghi, Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! có thể trở thành con dâu của mình, bởi vậy bà ta rất thân thiết với cô ta.
"Cháu tới Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! tới thăm dì trước."
Lê Ngọc Mỹ hiếu thuận đáp lại, nghe cô ta nói vậy thì bà Kim Hồng gấp gáp hỏi.
"Cháu tìm Thanh Tuệ? Sao thế? Cô ta lại trêu chọc cháu nữa hả?"
Bởi vì vết xe đổ trước đó nên bà Kim Hồng vô thức cho rằng Hứa Thanh Tuệ lại làm gì đắc tội Lê Ngọc Mỹ.
Hiển nhiên Lê Ngọc Mỹ cũng nghe được sự bất mãn trong giọng nói của bà ta với Hứa Thanh Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! mấy hôm trước cô ấy gặp chuyện, bị thương. Mà lúc đó cháu không có ở đây, hôm nay vừa mới về nên muốn tới thăm một chút, dù sao đi nữa cháu cũng là bạn của Nhật Đình."
"Gặp chuyện bị thương?"
Trong mắt bà Kim Hồng tràn đầy kinh ngạc nhìn Lê Ngọc Mỹ.
Nguyên nhân rất đơn giản, Hứa Thanh Khê xảy ra chuyện nhưng Quân Nhật Đình không có cho người trong nhà biết.
Lê Ngọc Mỹ nhìn thì Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! biết chuyện này.
Cô ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Dì không biết sao?"
Dứt lời, cô ta tỏ vẻ ảo não: "Xem ra hẳn là Nhật Đình không muốn cho mọi người lo lắng nên không có nói cho mọi người biết, cũng không biết cháu làm lộ ra thì anh ấy có tức giận hay không."
Hai mắt bà Kim Hồng lấp lóe, trong mắt có không hài lòng và giận dữ.
Bà ta cứ tưởng mấy ngày nay Nhật Đình không Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! thì hoàn toàn không phải như vậy, sợ là đi bệnh viện chăm sóc tiện nhân Hứa Thanh Tuệ đó.
Tuy nhiên, đang nói chuyện với Lê Ngọc Mỹ nên bà ta kìm nén cơn giận vào lòng.
"Sao Nhật Đình lại giận cháu được, là cháu có lòng tốt qua thăm Hứa Thanh Tuệ."
Bà Kim Hồng khuyên lơn, mặc dù bà ta che giấu cảm xúc nhưng vẫn bị Lê Ngọc Mỹ nhìn ra được vẻ không hài lòng trong mắt.
"Hy vọng như thế."
Cô ta ám chỉ đáp lại, sau đó lại hàn huyên với bà Kim Hồng vài câu rồi làm ra vẻ muốn đi thăm Hứa Thanh Khê.
"Cháu không cần đi, hẳn là bọn nó còn ở bệnh viện chưa về.”
Bà Kim Hồng ngăn Lê Ngọc Mỹ lại, nắm tay cô ta nói tiếp: "Không thì cháu đi với dì đến bệnh viện đi."
Đương nhiên là Lê Ngọc Mỹ sẽ không từ chối.
Mười mấy phút sau, hai người đến bệnh viện.
Bà Kim Hồng biết được số phòng bệnh từ y tá thì dẫn Lê Ngọc Mỹ đi thẳng tới đó.
Trong phòng bệnh, Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê cũng không biết bọn họ tới, đang cười đùa.
Hóa ra là mấy ngày nay Hứa Thanh Khê chỉ ăn cháo loãng, giờ thèm ăn cay nên mới quấn lấy Quân Nhật Đình làm nũng.
Bởi vì bác sĩ đã thông báo, khi vết thương chưa tốt thì phải ăn thanh đạm, cho nên Quân Nhật Đình không có đồng ý.
Một người làm nũng, một người cười, trong mắt tràn đầy cưng chiều khiến cho sắc mặt bà Kim Hồng và Lê Ngọc Mỹ bỗng nhiên xuất hiện trong phòng bệnh rất khó coi.
"Nhật Đình, em muốn ăn... Mẹ, cô chủ Lê."
Hứa Thanh Tuệ đã có thể di chuyển một chút, cô nắm tay Quân Nhật Đình nũng nịu, ai ngờ khóe mắt liếc qua cửa thì nhìn thấy hai bóng người quen thuộc, không nhịn được kinh ngạc kêu.
Quân Nhật Đình nghe cô kêu lên thì cũng nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
"Mẹ, Ngọc Mỹ, hai người đến khi nào vậy?"
Bà Kim Hồng liếc mắt nhìn Hứa Thanh Khê, sắc mặt không tốt đáp: "Vừa tới."
Dứt lời, bà ta nhíu chặt mày hỏi: "Nhật Đình, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Đang yên đang lành sao lại bị thương? Không phải là gây chuyện gì ở ngoài đó chứ?"
Hiển nhiên Quân Nhật Đình sẽ không nói thật, tránh nặng tìm nhẹ giải thích một lần.
"Có thể nói là tại con làm liên lụy tới Thanh Khê, mẹ không cần lo lắng, chuyện đã được giải quyết xong rồi."
Bà Kim Hồng nghe nói như thế thì sắc mặt trở nên càng thêm khó coi.
Bởi vì thông qua câu nói của Quân Nhật Đình, bà ta có thể cảm nhận được anh đang cố gắng bảo vệ Hứa Thanh Tuệ.
Hơn nữa ba ta cũng không tin mọi chuyện sẽ giống như Quân Nhật Đình nói.
Dù sao trước khi có Hứa Thanh Khê thì nhà bọn họ vẫn luôn yên ổn, nhưng sau khi cưới người phụ nữ này về thì trong nhà phiền phức không ngừng.
Bà ta hung tợn liếc nhìn Hứa Thanh Khê, mặc dù trong lòng hết sức chán ghét cô nhưng cũng không có nói lời gì khó nghe trước mặt Quân Nhật Đình.
Bà ta biết, nếu mình dạy dỗ Hứa Thanh Khê trong lúc này thì chắc chắn đứa con trai của mình sẽ bảo vệ con khốn này.
Đến lúc đó chỉ làm ảnh hưởng tới quan hệ mẹ con của bọn họ.
Bởi vậy, bà ta chỉ ở lại một lúc rồi dẫn Lê Ngọc Mỹ rời đi.
Trên đường trở về, Lê Ngọc Mỹ không nhịn được mà cảm thán trên xe: "Có vẻ như trong khoảng thời gian này Thanh Tuệ gặp nhiều tai nạn, vất vả cho Nhật Đình."
Bà Kim Hồng mím môi không nói chuyện, nhưng trong mắt có vẻ như đã quyết định gì đó.
Sau khi tiễn Lê Ngọc Mỹ thì bà ta trở lại nhà họ Quân, gọi Quân Thanh về.
"Xảy ra chuyện gì mà gọi tôi về gấp như vậy."
Quân Thanh về đến nhà, lòng tràn đầy nghi hoặc.
Bà Kim Hồng nhìn thấy ông thì lập tức nói chuyện Hứa Thanh Khê bị thương nằm viện cho ông nghe.
"Ông nói đi, nửa năm nay, đây là lần thứ mấy nằm bệnh viện rồi? Người phụ nữ này đúng là sao chổi, bản thân không may cũng thôi đi, còn muốn liên lụy Nhật Đình đi chăm sóc cô ta."
Nói đến đây thì bà ta càng thêm giận không chỗ trút: "Ông không thấy Nhật Đình, nó gầy hơn nhiều rồi, nếu còn tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì Nhật Đình cũng sẽ bị tiện nhân đó làm cho mệt chết."
Quân Thanh nghe bà Kim Hồng nói xong thì trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
"Hứa Thanh Tuệ lại bị thương rồi?"
Bà Kim Hồng trợn trắng mắt đáp: "Còn không phải sao, nghe nói Nhật Đình đã ở lại bệnh viện chăm sóc vài ngày, chuyện của công ty chất thành đống mà Nhật Đình còn chưa có giải quyết, không được, không thể giữ người phụ nữ này lại nữa. Tiếp tục như vậy cô ta sẽ làm ảnh hưởng đến Nhật Đình, liên luỵ toàn bộ nhà họ Quân!"