Ông nói xong, lại nhìn vẻ mặt cứng đờ của Lâm Gia Nghi bên cạnh, nghiệm nghị nói: “Cô cũng thế, chuyện Thanh Tuệ là chị dâu của cô, ai cũng không thay đổi được, sau này trong nhà họ Quân, mong cô cẩn trọng lời nói hành động.”
Lâm Gia Nghi nghe xong những lời này, sắc mặt trắng xanh, rất khó nhìn.
Giống như chút tâm tư của cô ta bị phơi bày ra trước ánh sáng vậy đó.
“Ông Hai, con biết rồi, sau này con sẽ chú ý.”
Cô ta nghiến răng trả lời, trong mắt đầy vẻ khó chịu.
Cái ông già mãi không chết này, toàn lo mấy chuyện không đâu, còn giúp đỡ đồ tiện nhân Hứa Thanh Tuệ kia nữa.
Nếu không phải do ông cản trở, thì bây giờ người gả cho anh Nhật Đình phải là cô ta rồi.
Cô ta thầm mắng trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện ra.
Quân Viễn Phong nghĩ rằng cô ta đã hiểu lời mình nói, quay qua nhìn Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình liếc nhìn Hứa Thanh Khê, trả lời: “Sau này con sẽ chú ý ạ.”
Lúc này Quân Viễn Phong mới hài lòng gật đầu.
“Tốt nhất là như thế.”
Nói xong, ông cầm tay Hứa Thanh Khê đưa vào trong tay Quân Nhật Đình, nói: “Thanh Tuệ, hôm nay ngoan ngoãn đi theo nó, không được tách ra đâu nhé.”
Hứa Thanh Khê nhìn thấy vậy, không biết nên khóc hay cười, nhưng vẫn gật đầu cười: “Vâng ạ.”
Khi vừa nói xong, cô vô thức nhìn Quân Nhật Đình.
Nhưng Quân Nhật Đình không có bất kỳ biểu cảm gì.
Không hiểu tại sao, trong lòng cô có chút hụt hẫng.
Quân Viễn Phong không chú ý đến, ông nhìn hai người nắm tay nhau, gật đầu cười: “Được rồi, các con đi chào hỏi khách khứa đi, ông đi tìm đám người Quân Thanh, Gia Nghi cũng đi theo ta đi, đúng lúc giới thiệu cho ta bố mẹ của cô.”
Lâm Gia Nghi nghe thấy, không thể mở miệng từ chối, chỉ có thể miễn cưỡng rời đi.
Trong phút chốc, chỉ còn lại Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình.
Hứa Thanh Khê nhìn thần sắc khó lường của Quân Nhật Đình, mím môi nói: “Vậy thế này, nếu anh có việc gì thì cứ đi đi, đừng để ý đến lời ông nội.”
Quân Nhật Đình liếc nhìn Hứa Thanh Khê.
“A, nói thì hay đấy, nhưng sau lưng, lại chạy đi tìm ông nội mách lẻo.”
Hứa Thanh Khê nghe thấy vậy, cau mày.
“Anh có ý gì? Chẳng lẽ, anh nghĩ rằng tôi nói với ông nội hay sao?”
Quân Nhật Đình không nói đúng sai, lạnh lùng nói: “Cô nên hiểu rõ, lúc này tôi ở đây, là nể mặt che mẹ Lâm Gia Nghi là bề trên.”
Hứa Thanh Khê cười lạnh, sự tức giận dâng lên trong lòng.
Một người ngoài như cô còn có thể nhìn ra suy nghĩ của bọn họ, cô không tin người đàn ông này lại không cảm nhận được.
Một cái cớ ngay thẳng tốt đẹp như vậy, mà anh cũng có thể nói ra được.
Lúc này cô rút tay về, mỉa mai nói: “Vậy thì thật sự rất xin lỗi, có vẻ như sự tồn tại của tôi đã làm phiền đến chuyện tốt của các người, anh cứ xem như không có tôi, tiếp tục bàn chuyện tốt đi.”
Nói xong, cô bỏ đi không quay đầu lại.
Quân Nhật Đình nhìn cô tức giận rời đi, không ngờ cô sẽ phản ứng lớn như vậy.
Anh vừa định đuổi theo, thì nghe thấy tiếng bàn tán bên tai.
“Ai, vừa rồi là có chuyện gì vậy? Không phải nói cậu chủ nhà họ Quân với cô chủ nhà họ Lâm là một đôi sao? Sao cậu chủ Quân lại ở cùng người phụ nữ khác, còn chia tay không vui vẻ.”
“Đây có là gì, chắc là những người phụ nữ muốn trèo cao, kết quả phát hiện cậu chủ Quân có cô Lâm rồi, mới bực bội rời đi.”
“Nói cũng đúng, ai chả biết cả cái thủ đô này, có bao nhiêu người phụ nữ muốn gả vào nhà họ Quân chứ.”
Những lời nói đầy giễu cợt này, khiến động tác của Quân Nhật Đình lập tức dừng lại.
Trong tiềm thức anh tìm kiếm Hứa Thanh Khê, nhưng Hứa Thanh Khê đã đi mất rồi, không nhìn thấy người trong đám đông nữa.
Anh ảo não rút lại ánh nhìn, dường như đã hiểu được những lời ông nội nói vừa rồi là từ đâu đến.
Lại càng cảm thấy thái độ vừa rồi của mình đối với Hứa Thanh Tuệ có hơi quá đáng.
Đang muốn đi tìm người, không ngờ lại bị một vị khách hợp tác với nhà họ Quân gọi lại, làm anh chỉ có thể kìm lại ý nghĩ rời đi, mà ở lại.
Mà những chuyện này, Hứa Thanh Khê không hề hay biết.
Sau khi bỏ đi, cô trực tiếp đi ra khỏi sảnh tiệc.
Vốn dĩ cô không thích mấy kiểu hội họp kiểu này, lại thêm mấy người bên trong không chào đón cô, cho nên cô cầm theo ly rượu đi ra sân sau, vừa thưởng thức vừa ngắm trăng.
Cô đang thổi theo gió, tiếng lá xào xạc bên tai, mọi thứ dường như thật yên tĩnh.
Ngay cả cơn tức giận trong lòng cô cũng nguôi ngoai.
Ngay khi cô đang ngồi trên băng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, thì một giọng nói truyền đến.
“Tôi đều nghe thấy hết rồi.”
Giọng nói này đột ngột xuất hiện, khiến Hứa Thanh Khê bị dọa sợ.
Cô vô thức quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Trác Văn Khoa, đồng thời thở dài, không nhịn được mà đau đầu.
Tại sao người này cũng đến đây?
Trác Văn Khoa không biết được sự khó chịu trong lòng cô, bước lên nhìn cô, trong ánh mắt không giấu được vẻ yêu thương.
“Thanh Tuệ, đây là những gì mà em muốn sao?”
Hứa Thanh Khê bị câu hỏi của anh ta làm cho ngơ người.
Không đợi cô trả lời, Trác Văn Khoa như nhìn thấu cô, tiếp tục nói: “Không được người ngoài thừa nhận, cũng không được người trong nhà họ Quân công nhận mình là mợ cả, đây là những gì em muốn sao?”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, như một hòn đá ném xuống hồ, tạo thành gợn sóng.
Cô bất đắc dĩ nói: “Cậu Trác, xin chú ý lời nói, tôi ở nhà họ Quân rất tốt, hơn nữa, đây là con đường do tôi lựa chọn, coi như không được thừa nhận, tôi cũng sẽ kiên trì, đổi lại là anh... Về tình về lý, đều không nên đến đây tìm tôi, nếu bị người khác thấy được, không biết sẽ nói tôi như thế nào.”
Trác Văn Khoa thấy cô u mê không tỉnh, cứ muốn làm theo ý mình, không nhịn được mà khó chịu.
“Thanh Tuệ, sao em phải tự lừa dối bản thân mình? Quân Nhật Đình căn bản không quan tâm đến em!”
Hứa Thanh Khê mím môi không nói.
Cô tự mình biết Quân Nhật Đình không quan tâm đến cô, anh kết hôn với cô chỉ vì không muốn làm trái lời ông cụ.
Trác Văn Khoa thấy cô không nói, thở dài một hơi, tiếp tục khuyên bảo: “Thanh Tuệ, em nghe anh nói, anh khác với Quân Nhật Đình, anh đau lòng cho em, những người kia, đều nói em như vậy, em không để ý chút nào sao?”
Hứa Thanh Khê thấy anh ta càng nói càng kích động, cảm thấy nếu để anh ta nói tiếp, chuyện này sẽ trở nên tồi tệ, cô vội vàng đứng lên ngăn lại.
“Cậu Trác, chuyện của tôi, tốt hơn hết anh không nên xen vào!”
Lời vừa dứt, cô định rời đi, nhưng bị Trác Văn Khoa giữ lấy cổ tay.
“Thanh Tuệ, sao em lại cứng đầu như vậy?”
Hứa Thanh Khê bị anh ta nắm lấy cổ tay, cau mày, vội vàng dùng lực hất tay anh ta ra, lạnh lùng nói: “Trác Văn Khoa, anh phải làm cho hai chúng ta đến mức không thể làm bạn bè nữa mới chịu sao?”
Trác Văn Khoa nghe được câu này, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Anh ta ngượng ngùng nhìn Hứa Thanh Khê, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi quá kích động rồi.”
Hứa Thanh Khe mím môi, nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: “Hy vọng lần sau sẽ không xảy ra chuyện này nữa.”
Nói xong, cô xoay người rời đi, để lại Trác Văn Khoa với vẻ mặt đầy cô đơn.
Hai bọn họ đều không phát hiện trong một góc tối của khu vườn, một nữ giúp việc cầm di động trong tay, chụp cảnh vừa nãy hai người tay trong tay.