“Thanh Khê!”
Anh ta vui mừng kêu lên, vội vàng không kịp chờ đợi sải chân bước đến vị trí của Hứa Thanh Khê.
Vốn dĩ Hứa Thanh Khê vẫn luôn chú ý động tĩnh của người bên kia, sau khi nghe âm thanh này phát ra, cô lập tức thầm kêu hỏng rồi hỏng rồi.
Cô nhìn bóng người càng lúc càng đến gần mà trong lòng nóng như lửa đốt, vừa đúng lúc này thì nhạc khiêu vũ vang lên, cô không chút chần chừ kéo Lê Việt Hoàng qua.
“Chẳng phải anh muốn khiêu vũ sao? Bây giờ chúng ta nhảy đi.”
Cô nói xong, cũng mặc kệ Lê Việt Hoàng có đồng ý hay không, vội vàng xoay người rời đi.
Nhưng người đã không may thì làm gì cũng chỉ toàn xui rủi.
Đúng lúc cô đang kéo Lê Việt Hoàng vào sàn khiêu vũ, một bóng người chặn ngay đường đi của bọn họ.
“Anh Việt Hoàng, mấy năm không gặp, không ngờ lần này gặp lại lại là ở đây.”
Hiển nhiên người này rất thân quen với Lê Việt Hoàng.
Từ hành động tránh thoát bàn tay của Hứa Thanh Khê để đi lên bắt tay người kia của Lê Việt Hoàng, không khó để phát hiện quan hệ của bọn họ chắc hẳn rất tốt.
“Cô Thanh Tuệ, chắc là khiêu vũ phải hoãn lại chốc nữa rồi.”
Lê Việt Hoàng bắt tay với người ta nhưng cũng không quên Hứa Thanh Khê bên cạnh, nói vội một câu.
Hứa Thanh Khê nhìn Trần Hoài Tâm càng lúc càng đến gần mình, cô nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, thậm chí màu máu trên mặt cũng rút đi trông thấy.
Bởi vì, ai bảo tự nhiên bây giờ Trần Hoài Tâm lại chạy tới đối diện cô chứ.
Cô hoảng sợ nhìn Trần Hoài Tâm, trong mắt là nỗi lo lắng tràn đầy.
Nếu như lúc này Trần Hoài Tâm gọi tên cô, thì mọi chuyện coi như tan tành hết.
Trên thực tế, lúc này Trần Hoài Tâm cũng đang định gọi tên cô.
Hứa Thanh Khê nhìn đôi môi mỏng của anh ta khẽ khép mở, trái tim nhảy lên đến cổ luôn rồi, nhưng cô lại không biết nên làm gì, đúng lúc này thì Trác Văn Khoa đuổi tới sau lưng.
“Thanh Tuệ, anh Việt Hoàng đã không rảnh, hay là để anh dẫn em đi khiêu vũ nhé.”
Anh ta nói xong, nhìn khuôn mặt Hứa Thanh Khê đầy vẻ hy vọng.
Cũng theo câu nói vừa phát ra của anh ta, Trần Hoài Tâm vốn đang muốn gọi người ta cũng không nhịn được phải dừng lại.
Thanh Tuệ?
Anh ta ngạc nhiên nhìn về phía Hứa Thanh Khê, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.
Đương nhiên Hứa Thanh Khê cũng chú ý tới chuyện này, cô thở phào một hơi, cùng lúc đó cũng liếc sang Trác Văn Khoa bên cạnh, trong đầu nhanh chóng vẽ ra kế hoạch tác chiến với địch.
“Anh Văn Khoa, tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, mong anh đừng kỳ kèo với tôi nữa, tôi đã là phụ nữ có chồng rồi, xin anh tự trọng cho!”
Cô ra vẻ ngạo mạn từ chối Trác Văn Khoa.
Trác Văn Khoa thấy vậy đau lòng khôn xiết.
Trong lòng anh ta cũng biết, đây là sự từ chối mà Hứa Thanh Khê dành cho anh ta, cũng chỉ riêng anh ta thôi.
Ngược lại là Trần Hoài Tâm vẫn luôn chú ý đến hai người, có hơi ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mặc dù đúng là người trước mặt anh ta rất giống với Hứa Thanh Khê, nhưng cái thần thái và khí chất này lại khác nhau một trời một vực, cơ bản chính là hai người khác nhau, đây không phải là Hứa Thanh Khê thông minh lanh lợi, đáng yêu vui tính mà anh ta biết.
Anh ta nhớ lại những điều đó, chỉ biết bật cười lắc đầu.
Có lẽ anh ta muốn gặp Hứa Thanh Khê quá nên mới vậy, rõ ràng vừa rồi vị khách nam kia còn gọi cô gái này bằng cái tên khác mà.
Thanh Tuệ, Thanh Khê, mặc dù chỉ khác nhau một chữ, nhưng rốt cuộc vẫn là hai người khác nhau.
Ngay lúc anh ta lắc đầu chuẩn bị đi khỏi đó, lại bởi vì chú ý đến động tác tiếp theo của Hứa Thanh Khê nên chần chừ chưa đi.
Chỉ thấy Hứa Thanh Khê tưởng anh ta định rời khỏi đó, nên nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Trần Hoài Tâm không hiểu, vì sao anh ta đi thì cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là trong đầu anh ta còn tua lại cảnh tượng vừa rồi lúc vừa đến đây.
Dường như lúc người phụ nữ này thấy mình thì rất hoảng hốt.
Hứa Thanh Khê không biết rằng, vì cô vừa gây ra một sai lầm nữa, nên Trần Hoài Tâm lại bắt đầu nghi ngờ cô.
Cô thấy Trần Hoài Tâm lại dừng lại, cơ thể khó lắm mới được thả lỏng lại căng lên một lần nữa.
Đúng lúc cô đang bối rối không thôi, thì bên kia, rốt cuộc Lê Việt Hoàng cũng nói chuyện với bạn xong rồi.
“Vẫn chưa đi à, cô Thanh Tuệ đang chờ để cùng khiêu vũ với tôi phải không?”
Anh ta thấy Hứa Thanh Khê còn đứng tại chỗ, trêu một câu rồi bước lại gần.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy anh ta như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.
“Còn không phải vậy sao, đường đường là anh Việt Hoàng mời khiêu vũ cùng, sao tôi lại từ chối cơ hội này được.”
Cô ra vẻ nhẹ nhõm đáp lại, bỗng nhiên không dấu vết liếc mắt nhìn sang Trần Hoài Tâm đang quan sát cô nãy giờ.
“Chúng ta đi khiêu vũ thôi.”
Cô mím môi nói, kéo Lê Việt Hoàng lại để mượn cơ thể anh ta chắn đi tầm mắt Trần Hoài Tâm, bước vào sàn khiêu vũ.
Vốn dĩ cô cứ tưởng làm vậy sẽ tránh được ánh mắt của Trần Hoài Tâm, nhưng cô lại không biết rằng, hành động thế này càng khiến Trần Hoài Tâm nghi ngờ cô.
Bởi vì, lần này cô lại hành động khiến Trần Hoài Tâm có cảm giác cô đang cố gắng làm gì đó.
Cố gắng trốn tránh anh ta, cố gắng vờ như không quen biết anh ta.
Nhưng nếu như nói người phụ nữ trước mặt này là Hứa Thanh Khê, Trần Hoài Tâm cũng hơi không chắc chắn.
Giống như trước đó đã từng nói, cho dù tính cách không nền nã, hay là dáng vẻ thiếu tinh tế của người phụ nữ trước mặt đều khác rất nhiều so với Hứa Thanh Khê trong trí nhớ của anh ta.
Cuối cùng anh ta nghĩ mãi mà vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dứt khoát đứng sang bên cạnh, bí mật quan sát cô.
Trong sàn khiêu vũ, Hứa Thanh Khê thấy Trần Hoài Tâm rời khỏi đó, tưởng mình qua ải rồi nên lúc này mới hoàn toàn thả lòng.
Chẳng qua trong lòng cô vẫn hơi không yên tâm, từ giờ đến lúc tiệc tối kết thúc còn không ít thời gian, cô rất sợ sẽ gặp tình huống bất ngờ.
Cô nhìn lại Lê Việt Hoàng trước mặt mình, trong lòng đã quyết định kế hoạch, chờ chút nữa khiêu vũ xong, cô sẽ tìm cơ hội ra về.
Cũng bởi vì có kế hoạch rồi, nên từ từ Hứa Thanh Khê cũng tỉnh táo lại, lại tiếp tục cười nói tự nhiên như trước.
Cô kết hợp với Lê Việt Hoàng khiêu vũ một bài, mà Lê Việt Hoàng cũng phong độ cực kỳ, tiến lùi rõ ràng, dừng là dừng hẳn, không có bất cứ động tác dư thừa nào.
Khiêu vũ xong một bài, cả hội trường vỗ tay như sấm nổ.
Trong sàn khiêu vũ có không ít người bước ra, cũng có người ở lại tiếp tục múa may, đương nhiên cũng có người mới bước vào cống hiến hết mình.
Lê Việt Hoàng lịch lãm nhìn Hứa Thanh Khê, hỏi thăm: “Cô Thanh Tuệ có sắp xếp gì tiếp theo không?”
Hứa Thanh Khê nghe là hiểu anh ta có ý gì, cô mỉm cười lắc đầu.
“Thì cũng chỉ là khiêu vũ thôi, vị kia nhà tôi sẽ không ghen tuông đâu.”
Cô nhã nhặn nở nụ cười đáp lễ, Lê Việt Hoàng cũng không miễn cưỡng nữa, đưa cô ra khỏi sàn khiêu vũ.
Vừa ra khỏi thì Hứa Thanh Khê phát hiện ánh mắt oán giận của Trác Văn Khoa.
Cô vờ như không nhận ra điều này, nhìn bốn phía xung quanh cũng không phát hiện Trần Hoài Tâm đâu, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào lần nữa.
“Anh Việt Hoàng, chi bằng nhân lúc này, chúng ta tâm sự chuyện liên quan đến hợp tác được không?”
Cô muốn nhân dịp này thử xem chuyện hợp tác có bàn tiếp được không.
Lê Việt Hoàng cũng không từ chối, mỉm cười gật đầu dẫn Hứa Thanh Khê vào khu vực nghỉ ngơi.
Đi được nửa đường, bỗng nhiên Hứa Thanh Khê hơi buồn vệ sinh, cô bảo Lê Việt Hoàng đi trước đợi cô, phần cô thì ngoảnh đầu nhìn biển hướng dẫn rồi vào phòng vệ sinh.
Cũng đúng lúc này, cô chợt phát hiện Trác Văn Khoa vẫn đang giữ khoảng cách không gần không xa đi theo sau lưng hai người, vẻ mặt sa sầm không vui.
Chẳng qua cô cũng sẽ không để tâm, đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Mấy phút sau, lúc cô bước ra lần nữa, đang chuẩn bị quay lại tìm Lê Việt Hoàng, không ngờ lại gặp Trần Hoài Tâm đang đi trên hành lang.
Chỉ một thoáng mà cả người cô đều căng cứng lên, khóe miệng cứng ngắc, hai tay càng không tự chủ siết chặt vào nhau.
Thấy người kia càng lúc càng đến gần mình, cô miễn cưỡng ép mình phải tỉnh táo lại.
Đừng sợ, bây giờ cô là Hứa Thanh Tuệ mà, cho dù anh ta nhận ra mày thì sao chứ, chỉ cần cô khăng khăng không chịu nhận thì anh ta cũng đâu có cách nào khác.
Hứa Thanh Khê nghĩ vậy, từ từ tỉnh táo lại.
Cô nhìn người đàn ông đã đến ngay trước mặt mình, bờ mi vừa dày vừa dài khẽ rũ xuống, lặng lẽ không dấu vết thả lỏng cơ thể, vờ như không quen biết rồi đi lướt ngang qua Trần Hoài Tâm.
Nhưng dù cô biểu hiện tự nhiên thế này, vẫn đủ để Trần Hoài Tâm nhận ra chút khác biệt.
Chỉ thấy anh ta dừng chân lại, bỗng nhiên xoay người nặng nề lên tiếng: “Thanh Khê, là em đúng không?”