“Hứa Hải Minh, ông đừng có quá đáng!”
Cô nghiến răng nghiến lợi quát to tên ông ta, nhưng Hứa Hải Minh thậm chí còn không quan tâm đến cô nói cái gì, dửng dưng như không tắt máy.
Đúng lúc này Quân Nhật Đình cũng đi tới cửa thư phong, nghe thấy giọng cô tràn đầy tức giận như vậy thì không khỏi thầm kinh ngạc.
Bởi vì ở bên ngoài ai cũng đồn đại rằng Hứa Hải Minh rất yêu thương cô con gái bảo bối của mình, nâng như nâng trứng hứng hứng hoa nhưng bây giờ không biết xảy ra chuyện gì mà Hứa Tuệ Minh lại gọi thẳng tên ông ta như vậy.
Nghe giọng thậm chí còn cảm thấy sự giận dữ cũng oán hận, rốt cuộc là vì sao?
Chứng kiến những thứ này trong lòng anh có rất nhiều nghi hoặc, khó hiểu, thêm cả những thứ anh phát hiện ra khác thường lúc trước, hai cái này tưởng như chẳng có gì liên quan nhưng lông mày anh lại nhíu chặt lại. Trong chuyện này chắc chắn có gì đó khác thường, mờ ám mà anh không biết.
Đặc biệt anh còn nhận ra Hứa Thanh Khê hai ngày nay rất khác thường, anh có cảm giác mình không nhìn thấu người phụ nữ này
Anh nghĩ vậy, ánh mắt nhìn vào thư phòng càng trở nên phức tạp hơn.
Lúc này, trong phòng, Hứa Thanh Khê không hề phát hiện Quân Nhật Đình đã thức giấc và đứng ngay trước cửa phòng.
Sau khi cúp máy cô nắm chặt lấy điện thoại trong tay, gân xanh trên tay nổi hẳn lên trên làn da trắng nõn, ngực phập phồng lên xuống như đang cố kìm nén sự cuồng nộ trong lòng, có thể thấy lúc cô bị câu nói kia của Hứa Hải Minh làm cho tức giận đến mức nào.
Nhưng làm sao được, cô cũng đâu thể bỏ mặc lời uy hiếp của ông ta, bởi cô biết ông ta có thể làm như thế và sẽ làm thế. Nhưng trong quãng thời gian này cô cũng khó mà mở lời với Quân Nhật Đình về yêu cầu của Hứa Hải Minh được.
Lúc này đầu cô đau như búa bổ, cô tựa cả người ra sau, đầu ngửa lên trần nhà, không biết bản thân nên làm gì bây giờ.
Mà Quân Nhật Đình đang đứng ngoài cửa thấy trong phòng mãi không có thêm động tĩnh gì thì cũng rời đi.
Anh rất bận, dù trong chuyện này có chuyện gì thì thời gian dần sẽ rõ ràng, còn bây giờ anh vẫn còn chuyện cần phải xử lý.
Quân Nhật Đình lái xe đến công ty, Hà Văn Tuấn vừa nhìn thấy anh tới thì lập tức tiến đến báo cáo.
“Tổng giám đốc, anh Hào đang chờ anh trong văn phòng.”
Quân Nhật Đình gật đầu rồi bước vào văn phòng.
Vừa tiến vào đã thấy Mạc Hào đang ngồi trên sofa xem tạp chí.
“Tới rồi à.”
Mạc Hào nhìn thấy anh tiến vào thì bỏ cuốn tạp chí trên tay xuống: “Kiểm tra luôn bây giờ hay để lát nữa?”
Bởi vì mấy ngày nữa anh ta sẽ ra nước ngoài và sẽ ở bên đi thì tranh thủ làm kiểm tra cho Quân Nhật Đình.
“Làm luôn đi.”
Quân Nhật Đình cởi áo khoác ra lấy các loại dụng cụ từ trong hòm thuốc ra và bắt đầu kiểm tra cho Quân Nhật Đình.
Không đầy một giờ sau đã có kết quả kiểm tra.
Lúc xem kết quả, Mạc Hào có hơi kinh ngạc.
Quân Nhật Đình thấy anh biểu hiện như vậy thì hỏi: “Thế nào, có vấn đề gì sao?”
Mạc Hào nghe vậy thì đưa phần kết quả sang cho Quân Nhật Đình và nói: “Anh tự xem đi.”
Vẻ mặt Quân Nhật Đình đầy anh ấy đưa, lúc xem anh cũng nhận ra những chỉ số trên đó tốt hơn lần kiểm tra trước nhiều.
“Như vậy là cơ thể tôi đang chậm rãi tự lành lại sao?”
Xem xong anh cũng kinh ngạc nhìn về phía Mạc Hào.
Mạc Hào nhíu mày: “Dựa theo kết quả trên giấy thì đúng là như thế. Dạo gần đây anh có hay phát bệnh không?”
Quân Nhật Đình lắc đầu: “Ngoại trừ lúc mới về nước phát bệnh một nữa.”
Mạc Hào nghe anh nói xong thì trầm ngân suy nghĩ, sau đó lại hỏi thêm hai vấn đề: “Vậy bình thường anh có uống loại thuốc gì không? Tâm trạng thế nào?”
Quân Nhật Đình cũng không giấu diếm, thành thật trả lời: “Ngày thường tôi chỉ uống thuốc an sinh, tâm trạng cũng bình thường, dù sao tình trạng của chứng rối loạn lo âu cũng thuyên giảm rất nhiều.”
Những gì anh nói khiến Mạc Hào rất kinh ngạc.
Mạc Hào vẫn luôn là bác sĩ chính tư vấn sức khỏe cho Quân Nhật Đình nên anh ta nắm rất rõ tình trạng của Quân Nhật Đình.
Nếu nói Quân Nhật Đình sợ bóng tối thì anh còn có biện pháp để chữa trị nhưng chứng rối loạn lo âu thì từ trước tới giờ anh ta đã dùng rất nhiều biện pháp chữa cho Quân Nhật Đình, nhưng mà cách gì cũng cũng không hề có tác dụng với tình trạng của Quân Nhật Đình, dù là thuốc cũng không được.
Nhưng bây giờ, Quân Nhật Đình mới về nước không được bao lâu tình trạng bệnh của anh lại thuyên giảm không ít.
“Trời ơi, những việc anh nói cùng những việc anh làm năm trước đâu có khác biệt gì. Nếu có tác dụng thì sao đến bây giờ bệnh tình của anh mới giảm chứ?”
Mạc Hào đầy ngạc nhiên, vẻ mặt không tin nổi nói.
Sau một hồi cảm thán anh ta chợt quay sang, nghiêm túc hỏi Quân Nhật Đình: “Anh có nghĩ ra lý do vì sao mình xảy ra những biến đổi như vậy không?”
Quân Nhật Đình nghe Mạc Hạo hỏi vậy thì trong đầu không khỏi hiện ra gương mặt rạng rỡ của Hứa Thanh Khê.
“Tôi nghĩ, khả năng có liên quan đến Hứa Thanh Tuệ.” Ánh mắt anh đầy suy ngẫm rồi nói ra.
Mạc Hào nghe vậy nhướn mày: “Hình như không phải lần đầu tiên tôi nghe thấy anh nói điều này.”
Mạc Hào nhớ trước đây anh ta cũng từng hỏi Quân Nhật Đình về tình trạng bệnh của anh, lúc đó Quân Nhật Đình cũng trả lời y trang như vậy.
Quân Nhật Đình không cho là vậy, ngước mắt nhìn Mạc Hạo, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ nói sự thực thôi, tình trạng tôi thế nào anh là người rõ nhất, từ trước tới nay nó vẫn không có chuyển biến gì mà bỗng nhiên về nước lại thuyên giảm đáng kể, thậm chí có dấu hiệu dần dần hồi phục, dị số trong này chỉ duy nhất là cô ấy thôi.”
Mạc Hào gật đầu, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì lại giở giọng trêu đùa nói: “Lần trước tôi có gặp cô ấy rồi, quả đúng là người khéo léo, hiểu chuyện, khác xa với những gì người khác đồn đại. Thêm cả chuyện lần này nữa, thật cảm giác như hai người khác nhau vậy.”
Quân Nhật Đình nghe anh ta nói vậy, lông mày không khỏi nhíu chặt lại.
Trong lòng Quân Nhật Đình vẫn luôn tồn tại một nỗi nghi ngờ không thể nói ra, nhưng hôm nay rốt cuộc cũng nghe được một người nói ra những gì mình muốn nói. Người có chung quan điểm đến vào lúc anh đang nghi ngờ nhất nên anh nhịn không được mà muốn củng Mạc Hào thảo luận, phân tích những chuyện này.
“Chuyện này anh cũng thấy đấy, tôi cũng rất kinh ngạc, khó hiểu vô cùng. Làm sao mà cũng một người mà tính cách lại có thể biến đổi đến mức khó tin như vậy. Tôi ở cạnh cô ấy thì không cảm thấy sự nhu thuận, hiền lành hiểu chuyện của cô ấy là giả vờ đâu.”
Anh sắp xếp lại ngôn ngữ, đắn đo một hồi rồi rành mạch nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình.
Mạc Hào nghe xong thì trong mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn Quân Nhật Đình.
“Anh đã thử thăm dò rồi sao? Làm sao anh chắc chắn cô ấy không phải đang giả bộ? Còn lần này thì sao, khi đánh người là như thế nào?”
Quân Nhật Đình nghe những câu hỏi của Mạc Hào thì gật đầu nói tiếp: “Trước đây tôi đã thử cô ấy rất nhiều lần, mặt hiền lành của cô ấy là thật nhưng lần này, lúc đánh người cũng rất thật, như đổi thành một người khác vậy. Cái khí chất kiêu ngạo đến từ xương tủy kia chắc chắn cũng không làm giả được, thế mới nói cứ như hai người khác nhau vậy.”
Mạc Hào nghe vậy càng kinh ngạc hơn, nhịn không được nhướng mày hỏi tiếp: “Nếu theo những gì cậu nói, tình trạng của vợ cậu rất giống hội chứng rối loạn đa nhân cách.”
Quân Nhật Đình nghe vậy còn chưa kịp phản ứng lại thì Mạc Hào đã lên tiếng nói tiếp: “Chính là một người có nhiều hơn một nhân cách khác nhau, nhân cách đối lập trong cùng một thân thể.”
“Nhiều hơn một nhân cách?”
Quân Nhật Đình nhíu chặt mày, lẩm bẩm tự hỏi, rồi mím môi nói: “Lúc đầu tôi cũng nghĩ đến khả năng này nhưng theo tôi thấy chứng rối loạn đa nhân cách cũng sẽ không có những biểu hiện như vậy. Hơn nữa từ những thứ tôi điều tra được hay những gì người ta đồn đại thì hoàn toàn có thể phủ nhận đây không phải chứng rối loạn đa nhân cách.”
Mạc Hào nghe anh khẳng định chắc chắn như vậy cũng cảm thấy khó tin.
“Không phải rối loạn đa nhân cách, thế này thì quá kỳ lạ rồi!”
Vẻ mặt Mạc Hào dần hiện lên vẻ hứng thú, bắt đầu nhíu mày suy nghĩ: “Anh phát hiện ra chuyện này từ lúc nào?”
Quân Nhật Đình bắt đầu hồi tưởng lại: “Hẳn là sau khi tôi về nước, dù sao trước đó những gì tôi biết về cô ấy cũng chỉ là qua các tư liệu hoặc nghe từ người ngoài đồn đại thôi. Nhưng sau khi về nước, tôi cảm thấy cô ấy cũng người tên Hứa Thanh Tuệ mọi người đồn đại trong truyền thuyết không giống nhau.”
Nói đến đây Quân Nhật Đình hơi dừng lại.
“Đương nhiên lúc đầu tôi cũng nghĩ cô ấy là đang giả bộ, nhưng một người bình thường sao có thể luôn đeo mặt lạ 24/7 thậm chí còn kiên trì đến tận bây giờ như thế được. Thậm chí trong quá trình đó không hề có chút sai sót, lỗ hổng nào để người ta nghi ngờ. Điểm này làm tôi cảm thấy rất kỳ lạ, nghĩ mãi cũng không hiểu nổi.”
Mạc Hào nghe xong cũng gật đầu đồng ý.
Hoàn toàn chính xác là như vậy, bất kể là người nào, dù có chuyên nghiệp đến đau cũng không làm được như vậy. Có rất nhiều thứ của một con người không phải dùng ý chí nói đổi là đổi được.
Mạc Hào nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định: “Thế này đi, trước khi tôi ra nước ngoài thì anh sắp xếp một bữa cơm để tôi và cô ấy gặp mặt trực tiếp, lúc đó tôi sẽ tìm cơ hội thăm dò xem thế nào.”
Quân Nhật Đình nghe vậy thì không hề do dự mà đồng ý, dù sao năng lực chuyên môn của Mạc Hào cũng rất chuyên nghiệp.