Cô không hiểu tại sao Mạc Ly lại muốn lục lọi đồ của cô, cô ả đang tìm kiếm thứ gì đó?
Nhưng cô không có bất cứ thứ gì đáng để tìm kiếm.
Cô không thể hiểu, cô bắt đầu có một chút không vui.
Cho dù Mạc Ly nhắm vào cô ở khắp mọi nơi, lén lút làm những việc như vậy, có phải là vì cô ta muốn nắm thops cô?
Cô trong lòng nói thầm, dù sao cũng không thể tìm Mạc Ly đối chất, cô không có chứng cứ.
Trong vườn, Mạc Ly đứng dưới ban công, cô an tâm vì không có nghe thấy động tĩnh trên lầu.
Có vẻ như người phụ nữ đó không hề nhận thấy có ai bước vào phòng.
Cô khịt mũi và quay trở về.
Tiếp theo, cũng không có gì xảy ra.
Hứa Thanh Khê ở trong phòng thiết kế, sau đó xuống lầu ăn cơm.
Ăn cơm xong không bao lâu, điện thoại trên người vang lên.
"Chị Tuệ, chị đang ở đâu?"
Giọng nói vui mừng ẩn chứa của Thiều Khánh Vy vang lên trên điện thoại.
"Ở nhà, có chuyện gì vậy?"
Hứa Thanh Khê bối rối hỏi.
"Có chuyện tốt, chị đến công ty."
Hứa Thanh Khê nghe thấy vậy, cô cũng chỉ có thể đến công ty.
Khi đến công ty, cô thấy văn phòng nhìn mình rất lạ.
"Thiều Khánh Vy, có chuyện gì sao?"
Hứa Thanh Khê chỉ có thể đến gặp Thiều Khánh Vy để tìm hiểu tình hình.
"Chị Tuệ, chị đến rồi, vừa rồi tổng giám đốc còn đang hỏi thăm chị, mời chị đến văn phòng."
Thiều Khánh Vy nhìn cô,nói với tốc độ rất nhanh.
"Đừng lo lắng, chúng ta có thể giao đơn hàng này trong năm tới, không cần gấp."
Tổng giám đốc biết cô đang lo lắng điều gì nên đã xoa dịu.
Hứa Thanh Khê thở phào nhẹ nhõm.
Trong thâm tâm cô đoán rằng Phan Hữu Nam đã làm điều này, cô cũng cảm thấy rất vui.
Rốt cuộc, làm việc với anh ta không phải là không có lợi ích.
"Ừm, tôi hiểu rồi, tôi phải thiết kế thât tốt,cố gắng biến bên kia thành khách hàng lâu dài của chúng ta."
Tổng giám đốc nghe vậy rất đắc ý: "Cố lên, tôi tin cô!"
Cùng với đó, cô ấy nói về việc chuyển công tác.
"Tôi đã liên lạc với Quý Ức, tôi đã yêu cầu cô ấy nới lỏng quyền cho bạn càng nhiều càng tốt trong tương lai, cố gắng không quản cô cho dù cô có làm gì đi chăng nữa."
Khi Hứa Thanh Khê nghe điều này, đôi mắt của cô lộ rõ sự rất ngạc nhiên và vui mừng.
Vốn dĩ cô rất lo lắng, sợ rằng Quý Ức sẽ làm khó cô.
Dù sao cô ta cũng không thích cô sau lần hợp tác trước, cô thật sự sợ cô ả lại làm phiền cô.
Hiện tại đã ổn, có lời của tổng giám đốc, cô có thể dốc toàn lực làm việc.
"Làm phiền tổng giám đốc."
Cô cảm ơn.
Tổng giám đốc vỗ vỗ vai cô, nhìn cô một cái thông cảm rồi ra hiệu cho Hứa Thanh Khê ra ngoài làm việc.
Hứa Thanh Khê gật đầu và quay người rời đi.
Sau khi rời khỏi văn phòng, cô không đến khu văn phòng ngay mà lấy điện thoại di động ra liên lạc với Phan Hữu Nam.