Huỳnh Mai há miệng thở dốc, trong tiềm thức bà muốn nói giúp cho Hứa Thanh Tuệ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hứa Thanh Khê, bà liền nuốt nước bọt vào miệng: “Con nếu muốn giữ đứa trẻ này lại, tương lai làm sao có thể kết hôn được nữa chứ?”
Bà không khỏi lo lắng cho tương lai của Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê không nghĩ nhiều như vậy: “Mẹ, con không muốn kết hôn nữa. Sau này chúng ta cùng với đứa nhỏ sống với nhau không tốt sao?”
Huỳnh Mai nhìn Hứa Thanh Khê nhất thời không biết nên nói gì: “Con đi nghỉ ngơi đi, để cho mẹ yên tĩnh một chút.”
Hứa Thanh Khê không từ chối, cô biết mẹ cô lúc này sẽ khó mà bình tĩnh được.
Sau khi trở về phòng, Hứa Thanh Khê ngồi bên giường nghĩ đến lời nói của bác sĩ, âu yếm cúi đầu vuốt ve cái bụng phẳng lì của mình, trong mắt hiện lên niềm vui xen lẫn áy náy: “Cục cưng à, tuy rằng mẹ không thể cho con một gia đình trọn vẹn nhưng mẹ nhất định sẽ làm mọi thứ cho con được vui vẻ.”
Cùng lúc đó, Tuyên Quân Thần đang du ngoạn ở Phần Lan cũng nhận được tin Hứa Thanh Khê đang mang thai.
“Những việc trải qua của cô gái này thực sự khiến người ta trở tay không kịp.”
Tuyên Quân Thần lười biếng dựa vào sô pha, xoa cằm hỏi: “Tình hình Quân Nhật Đình bên kia sao rồi? Vẫn không phái người đi tìm sao?”
Thuộc hạ có chút khó xử đáp: “Cậu chủ, lần trước cậu đã yêu cầu chúng tôi rút về. Chúng tôi không nắm được qua nhiều tin tức của Quân Nhật Đình trong tay, nhưng những ngày này Quân Nhật Đình đều trấn thủ ở trong công ty. Tôi nghĩ là không có phái người đi tìm cô chủ Hứa.”
“Chuyện này có chút không đúng.”
Tuyên Quân Thần không tin Quân Nhật Đình không manh động, quan sát cuộc sống của hai người một hồi, có thể thấy Quân Nhật Đình có tình cảm khác với Hứa Thanh Khê.
Mà sự thật cũng giống như trực giác của Tuyên Quân Thần, Quân Nhật Đình nhìn bề ngoài dường như không có hành động gì, mà âm thầm yêu cầu Mạc Truy điều tra tin tức của Hứa Thanh Khê.
Mặc dù nhà họ Hứa đã thất thủ, nhưng mà lúc trước Hứa Hải Minh đã tốn không ít công sức để che giấu tin tức của Hứa Thanh Khê, vì vậy Quân Nhật Đình cũng phải mất một thời gian điều tra.
Hôm nay, Mạc Truy cuối cùng cũng tìm ra thân phận thật sự của Hứa Thanh Khê và lập tức gửi qua cho Quân Nhật Đình.
“Ông chủ, em đã tìm được tin tức về người đó.”
Quân Nhật Đình dừng lại khi đang xử lý hồ sơ, anh ngước mắt lên nhìn Mạc Truy.
Mạc Truy biết điều đưa tài liệu trong tay ra.
Quân Nhật Đình mở tài liệu ra, lấy ra mấy tờ giấy, trong tài liệu rơi ra một tấm ảnh.
Hứa Thanh Khê trong ảnh mím môi cười yếu ớt, tuy có khuôn mặt giống Hứa Thanh Tuệ nhưng khí chất dịu dàng khác với Hứa Thanh Tuệ.
Quân Nhật Đình chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết đây là người phụ nữ đã sống cùng anh mấy tháng.
Anh kiểm tra thông tin về Hứa Thanh Khê, thông tin cho biết Hứa Thanh Khê buộc phải đồng ý yêu cầu của nhà họ Hứa vì mẹ cô cần một số tiền lớn để chữa bệnh.
Quân Nhật Đình mặt không biến sắc, trong mắt không có một tia cảm xúc nào khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì.
Mạt Truy thận trọng đứng sang một bên quan sát: “Ông chủ, hiện tại đã điều tra ra họ đang ở Phần Lan, anh có muốn em dẫn người đưa họ về không?”
Quân Nhật Đình đặt tài liệu trong tay xuống, cau mày nói: “Tạm thời không cần, để người giám sát chặt chẽ... bảo vệ cô ấy cho tốt.”
Mặc dù Quân Nhật Đình rất tức giận vì Hứa Thanh Khê lừa dối mình, nhưng anh rốt cuộc vẫn không nỡ nhẫn tâm.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này anh cũng bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ những chuyện trước đây, phát hiện Hứa Thanh Khê nhiều lần ám chỉ anh, nhưng lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều.
“Được, em sẽ thu xếp.”
Mạc Truy không hiểu được ông chủ của mình, vội vàng kêu cậu ta tìm người, tìm được người rồi thì lại không gấp gáp nữa.
Hứa Thanh Khê không biết Quân Nhật Đình đã tìm được tung tích của cô, mấy ngày kế tiếp, cô ở nhà an tâm dưỡng thai.
Mặc dù Huỳnh Mai không hài lòng với sự tính kế của Hứa Thanh Tuệ đối với Hứa Thanh Khê, nhưng rốt cuộc cũng là con gái mình, sau hai ngày buồn bã, bà cũng không thể buông bỏ được Hứa Thanh Tuệ.
Hôm nay, bà thấy Hứa Thanh Khê sắc mặt đã tốt hơn trước, lại một lần nữa nhắc tới chuyện trở về nước.
“Thanh Khê, mẹ còn muốn thăm Thanh Tuệ, con không muốn gặp nó thì cứ ở chỗ này chờ mẹ trở về.”
Hứa Thanh Khê đang ăn cơm thì động tác cũng dừng lại, trong lòng cô cảm thấy chua xót.
Cô vốn tưởng rằng đem tất cả mọi chuyện nói ra hết, mẹ cô dù không hận Hứa Thanh Tuệ, thì trong lòng cũng nên có ngăn cách, nhưng hiện tại xem ra là cô đang suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng mà cô cũng hiểu rằng, dù sao bây giờ cô cũng sắp làm mẹ, nên điều chỉnh suy nghĩ của mình nói: “Quên đi, mẹ về một mình con không yên tâm, để con đi cùng mẹ một chuyến.”
Huỳnh Mai lắc đầu từ chối: “Không cần, con đang mang thai đứa nhỏ, ba tháng đầu vẫn chưa thích hợp đi lại nhiều, mẹ chỉ muốn đi xem sao.”
Hứa Thanh Khê vẫn đang lo lắng, nhưng lời nói của mẹ cô cũng khiến cô ngại ngần: “Thôi như thế này, để con tìm người đi cùng mẹ.”
Nói xong, cô cầm điện thoại trên bàn bấm số của Trần Hoài Tâm.
Bây giờ anh ta là người duy nhất ở thủ đô có thể giúp cô.
Trần Hoài Tâm đương nhiên đồng ý yêu cầu của Hứa Thanh Khê: “Đừng lo, anh sẽ chăm sóc cho dì.”
“Xin lỗi, hôm khác quay lại tôi sẽ đãi anh một bữa thịnh soạn.”
Hứa Thanh Khê lễ phép nói chuyện với anh ta rồi cúp máy.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thanh Khê giúp Huỳnh Mai đóng gói hành lý, tự mình đưa ra sân bay.
Trước khi đi, Hứa Thanh Khê liên tục thúc giục: “Mẹ, dù Hứa Thanh Tuệ và Hứa Hải Minh có nói gì với mẹ, mẹ cũng đừng đáp ứng bọn họ.”
“Mẹ biết, mẹ sẽ không làm cho con khó xử.” Huỳnh Mai biết Hứa Thanh Khê lo lắng, bà vỗ vỗ tay của Hứa Thanh Khê: “Con phải chăm sóc bản thân thật tốt, mẹ sẽ nhanh chóng trở lại.”
Hứa Thanh Khê gật đầu, sau đó nhìn mẹ lên máy bay.
Nửa giờ sau, Hứa Thanh Khê ra khỏi sân bay.
Vừa định bắt taxi trở về, cô chợt nhận ra có vài ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Cô vô thức quay đầu lại nhìn, ngoại trừ những người đi đường, cô không thấy gì khả nghi.
Hứa Thanh Khê cau mày, có chút lo lắng chặn một chiếc taxi rồi yêu cầu tài xế lái một vòng rồi mới trở về căn hộ.
Cô vừa mở cửa phòng, không ngờ trong phòng khách lại xuất hiện người ngoài ý muốn: “Tuyên Quân Thần, sao anh lại ở đây? Không đúng, anh vào bằng cách nào?”
“Cứ đi vào thôi.”
Tuyên Quân Thần lười biếng nằm trên sô pha, không quan tâm đến vẻ mặt hoảng sợ của Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê đang định mắng anh ta, còn chưa kịp nói gì đã bị câu nói kế tiếp của Tuyên Quân Thần làm cho kinh ngạc:
“Cô gái ngốc, cô nên cảm ơn tôi, nếu không bây giờ cô sẽ không ở chỗ này.”
Hứa Thanh Khê trong lòng thở dài, nghĩ đến cảm giác bị giám sát ra khỏi sân bay, sắc mặt có chút không tốt hỏi: “Anh đang nói cái gì vậy?”
Tuyên Quân Thần cũng không có giấu giếm, thẳng thắn nói: “Nếu không có tôi, cô tại sân bay đã bị người ta bắt cóc mất rồi!”