Một tay còn lại ôm bụng, dáng vẻ tựa hồ rất gấp gáp, liên tiếp mở ra hết mấy ngăn kéo cũng không tìm được, cả người run rẩy.
"Anh làm sao vậy?"
Hứa Thanh Khê không để ý qua nhiều thứ như vậy, liền đẩy cửa bước vào.
Cô vừa tiến đến, vừa vặn nhìn thấy Quân Nhật Đình sắc mặt tái nhợt, hàng chân mày nhíu chặt khổ sở, trên trán còn có mồ hôi rịn ra ướt đẫm, dường như là đau đến nỗi một câu cũng không nói nổi.
Thấy Hứa Thanh Khê đến, không kìm được nhích lại gần cô.
"Anh đau dạ dày sao?"
Thấy tay hắn vẫn luôn đè bất động trên bụng, Hứa Thanh Khê ân cần hỏi.
Quân Nhật Đình gật đầu một cái, không mở miệng trả lời.
"Anh chờ tôi một chút!"
Hứa Thanh Khê có chút nóng ruột, liền cẩn thận đỡ hắn dậy ngồi trên ghế sa lon, tiếp theo vội vội vàng vàng xuống lầu tìm thuốc đau dạ dày, lại đi xuống bếp rót một ly nước nóng, lúc này mới trở lên đi vào thư phòng.
Quân Nhật Đình cả người uể oải dựa vào ghế sa lon.
Chỉ trong chốc lát, áo sơ mi trên người không ngờ đã ướt đẫm mồ hôi.
Hứa Thanh Khê xé thuốc trong vỉ ra, đưa đến tận miệng cho Quân Nhật Đình, lại đưa ly nước nóng kê lên miệng cho hắn uống vào, sau đó tiện tay lấy một cái chăn bông nhỏ từ trong ngăn kéo ra, đắp lên người cho hắn.
Đợi một hồi lâu, Hứa Thanh Khê mới hỏi, "Sao rồi? Có thấy đỡ hơn chút nào không?"
Quân Nhật Đình không nói lời nào, ngược lại càng cầm tay cô chặt hơn.
Hứa Thanh Khê vừa thì thầm an ủi hắn, vừa nhẹ nhàng xoa xoa bụng cho hắn.
Cô thì thầm nho nhỏ, giọng nói êm dịu mềm mại hết sức thư giãn, làm cho tâm thần người khác cũng trở nên thoải mái.
Qua một lúc thật lâu, Quân Nhật Đình mới dần dần tỉnh lại, hắn nghiêng đầu nhìn Hứa Thanh Khê có chút mỏi mệt, nói, “Tôi không sao rồi, cô cũng về nghỉ sớm một chút đi."
Giọng nói hắn vẫn còn khàn khàn, bất quá tình trạng đúng là đã tốt hơn nhiều.
Hứa Thanh Khê gật đầu một cái, khuyên nhủ, "Anh cũng đừng quá lao lực, mỗi ngày buổi tối đừng bận rộn công việc đến muộn như vậy, nhớ phải yêu thương thân thể của mình."
Vẻ mặt cô rất chân thành, tựa như hắn không đồng ý cô cũng sẽ không đi.
Quân Nhật Đình gật đầu, “Tôi biết rồi."
Hứa Thanh Khê lúc này mới trở về phòng, chưa được mấy phút sau, Quân Nhật Đình cũng đẩy cửa bước vào.
Nhìn biểu hiện có vẻ dạ dày đã tốt hơn nhiều, ít nhất sắc mặt đã bình thường trở lại.
Hứa Thanh Khê trong lòng có hơi kinh ngạc.
Mấy ngày nay Quân Nhật Đình đều ngủ ở phòng khách, hôm nay sao lại trở về phòng ngủ chính chẳng biết.
Bất quá phòng ngủ chính cũng là địa bàn của hắn, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Hứa Thanh Khê hết sức sáng suốt không ý kiến gì.
Quân Nhật Đình cũng có chút uể oải, tự đi lấy quần áo rồi trực tiếp đi tắm, tiếng nước chảy nhanh chóng chui vào lỗ tai Hứa Thanh Khê, là cho cô hoàn toàn không còn thấy buồn ngủ nữa.
Thế là rút một quyển trong đám tạp chí mới đặt gần đây, chờ Quân Nhật Đình tắm xong rồi cùng nhau nghỉ ngơi.
Cô nằm ở mép giường lật xem, ngón tay chuyên tâm rà rà lên những mẫu y phục trong tạp chí, giống như đang nghiên cứu cái gì đó.
Chỉ chốc lát sau, đã nghe tiếng Quân Nhật Đình từ trong phòng tắm đi ra.
Hắn lấy một cái khăn tắm màu trắng quấn ngang eo, trên người nước vẫn còn nhỏ giọt, toàn thân ướt nhẹp.
Thấy Hứa Thanh Khê còn chưa ngủ, Quân Nhật Đình vừa lau đầu vừa nói, "Gần đây, cô có vẽ bản vẽ thiết kế nào mới không?"
Hứa Thanh Khê gật đầu một cái, "Có! Nếu không tôi ở nhà cũng không có chuyện gì làm."
Quân Nhật Đình gật đầu, "Nếu rảnh rỗi nhớ đưa cho tôi xem một chút."
"Được." Hứa Thanh Khê gật đầu đồng ý.
Đợi tóc được sấy khô, hắn leo lên giường, cô thấy vậy liền tiện tay để cuốn tạp chí ở đầu giường.
Quân Nhật Đình đưa tay tắt đèn đầu giường.
Ngay sau đó, Hứa Thanh Khê cảm giác được một cánh tay từ sau lưng cô vươn tới, sau lưng có hơi thở đàn ông ấm áp, cô không tự chủ được nhích lại gần một chút, một đêm mộng đẹp trôi qua.
Sáng sớm hôm sau.
Hứa Thanh Khê thức dậy, phát hiện phần giường bên cạnh đã trống không, giơ tay lên sờ sờ, giường đã lạnh như băng, xem ra Quân Nhật Đình đã đi được một lúc.
Hứa Thanh Khê trở mình từ trên giường ngồi dậy, chậm rãi mang dép, đi đến bên cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa ra.
Ánh mặt trời bên ngoài cũng có chút chói mắt, Hứa Thanh Khê từ tốn bước vào phòng rửa mặt.
Cô vừa mới đánh răng xong chuẩn bị rửa mặt, liền nghe thấy có người gõ cửa.
"Ai đó?" Hứa Thanh Khê đi tới cửa hỏi.
"Là tôi, mợ cả, phu nhân bảo mợ ăn điểm tâm xong thì đi qua bên chỗ nhà chính." Giọng nói của quản gia từ ngoài cửa vọng vào.
"Nhà chính bên kia có chuyện gì à?"
Hứa Thanh Khê hơi tần ngần một chút.
Từ sau khi cô và bà Kim Hồng xảy ra sự việc lần trước, bà ta tuyệt đối nếu không cần thiết sẽ không kêu cô đi qua nhà chính.
Huống chi, gần đây bên kia liên tiếp gài tang vật hãm hại cô, năm lần bảy lượt gây chuyện, Hứa Thanh Khê thật đúng là không muốn gặp bà mẹ chồng này chút nào.
Đừng nói chi là, bên cạnh bà ta còn luôn có một người chỉ sợ cuộc sống nhàm chán không có chuyện náo loạn như Lâm Gia Nghi.
Tính cách cô lại lười so đo với những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này, cho nên hết sức mâu thuẫn đối với bên phía nhà chính.
"Nghe nói hôm nay cô Tư từ thành phố Bình trở về chơi, mọi người đều tụ họp ở nhà chính bên kia ăn cơm, ông Hai Phong lát nữa cũng có mặt."
Quản gia ngoài cửa trả lời.
“Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ qua đó."
Hứa Thanh Khê đáp một tiếng, trong đầu nhất thời nhảy ra một nhân vật.
Người được gọi là cô Tư nhà họ Quân, tên là Quân Phong Linh, cô Tư của Quân Nhật Đình.
Ông Hai Phong có năm người con, ba trai hai gái, cha Quân Nhật Đình là Quân Thanh lớn nhất, sau ông còn có hai chú, sau cùng chính là Quân Phong Linh và Quân Phong Lan.
Tuổi tác của Quân Phong Linh cũng chỉ lớn hơn Quân Nhật Đình sáu tuổi, mấy năm trước đã gả đến thành phố Bình làm dâu một gia đình hào môn giàu có.
Bình thường thỉnh thoảng sẽ về đây chơi, cô còn có một con gái khoảng năm sáu tuổi.
Bất quá trong trí nhớ của Hứa Thanh Khê, Hứa Thanh Tuệ cùng bà cô này tuy chỉ gặp mặt hai lần, nhưng đã kịp xảy ra đụng chạm.
Nguyên nhân dường như là do con gái nhỏ của Quân Phong Linh, chạy qua biệt thự bên này chơi, không biết làm hỏng thứ gì của Hứa Thanh Tuệ, khiến cho Hứa Thanh Tuệ hết sức khó chịu, còn nổi giận với đứa trẻ.
Dĩ nhiên cô Tư cũng không phải động vật ăn chay.
Chuyện xảy ra sau đó mặc dù Hứa Thanh Khê không biết, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến đây, đã thấy lại sắp phải đụng vào một nhân vật phiền phức.
Đúng là nằm không cũng trúng đạn.
Nhưng mà lại không thể không đi, Hứa Thanh Khê không khỏi nhức đầu, bèn đưa tay lên xoa xoa mi tâm.