Ông Quân Viễn Phong và hai vợ chồng Quân Thanh vốn muốn đi lên lầu nghe thế dừng chân.
“Thằng ranh con cuối cùng cũng đến rồi à.”
Khuôn mặt quạu quọ của ông cụ Quân nở một nụ cười hiếm thấy.
Lúc trước bọn họ bị chuyển qua khu vườn biệt lập này, trong lòng ông cụ Quân thật ra cũng đã đoán được rằng chuyện này là dấu tích của Quân Nhật Đình.
Có điều chính ông cụ Quân cũng không đoán ra là Quân Nhật Đình đang tính toán điều gì, cho nên ông đè Quân Thanh và cả vợ nó Kim Hồng lại bảo họ yên tĩnh sống ở đây, chờ Quân Nhật Đình chủ động tìm bọn họ.
Quân Thành và cả bà Kim Hồng cũng nở nụ cười.
Đặc biệt là bà Kim Hồng, bà đã nghĩ ngợi nên kể lể với Quân Nhật Đình như thế nào khi nhìn thấy anh.
Ba người quay trở lại phòng khách, đúng lúc Quân Nhật Đình từ bên ngoài đi vào.
“Thằng nhóc thối tha, cuối cùng cũng chịu lết xác tới đây rồi à?”
Ông cụ Quân tuy rằng đoán được là Quân Nhật Đình có kế hoạch gì đó, nhưng trong lòng ông vẫn có đôi phần lo lắng. Ông cẩn thận nhìn Quân Nhật Đình từ trên xuống dưới, thấy Quân Nhật Đình cũng không có gì khác biệt, lúc ấy mới thả lỏng.
Quân Nhật Đình thấy ông cụ Quân chẳng có vui mừng cũng chẳng có sợ hãi gì cả, cũng đoán ra toàn bộ kế hoạch của anh hẳn đã bị ông cụ Quân đoán ra tám chín phần rồi, không hiểu sao tự dưng có hơi xấu hổ:
“Trước đây không có dịp nào thích hợp, lại lo lắng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch cho nên mới gạt ông, ông nội đừng trách ạ.”
“Được rồi, ông không trách cháu, chuyện này nói ra cũng có trách nhiệm của ông.”
Ông cụ Quân khoát tay một cái, rồi thở dài thườn thượt:
“Nếu ông sớm biết tất cả sẽ tạo thành hậu quả như hôm nay, cách xử lý chuyện năm đó không nên quá nhân từ như vậy.”
“Bố, bố đang nói về chuyện gì thế ạ? Lần này Nhật Đình trở về không phải là để xử lý con ả Hứa Thanh Tuệ kia hay sao?”
Bà Kim Hồng cũng không biết rõ ân oán của nhà họ Quân năm đó.
“Bà bớt chen vào nói đi, để bố với Nhật Đình nói chuyện.”
Quân Thanh nghiêm mặt nhắc nhở.
Chuyện vào hai mươi năm trước, ông có biết một chút, nhưng mà ông với Quân Nhật Đình giống nhau, vẫn luôn tưởng là ông cụ Quân đã xử lý ổn thỏa rồi, không ngờ là đối phương ở nước ngoài ẩn dật nhiều năm như vậy vẫn một mực muốn quay về tìm cơ hội trả thù.
Bà Kim Hồng có hơi khó chịu, nhưng bà thấy sắc mặt Quân Thanh và Quân Nhật Đình không tốt, rốt cuộc cũng không nói gì nữa.
Dù sao hiện tại Quân Nhật Đình đã ở đây rồi, bà muốn kể lể với anh khi nào cũng được.
Lần này dù có thế nào đi nữa bà cũng sẽ không bỏ qua cho con khố Hứa Thanh Tuệ đó đâu, hơn nữa bây giờ có thêm chuyện này, Quân Nhật Đình chắc chắn cũng sẽ không bao che cho con khốn đó, bà muốn đem toàn bộ oan ức khổ sở mà Hứa Thanh tuệ đem đến cho bà trả lại gấp ngàn lần!
Mấy người Quân Nhật Đình không hay biết gì về ý nghĩ này của bà Kim Hồng cả, ba ông cháu đi lên phòng làm việc trên lầu bàn bạc kế hoạch sau này.
“Nhật Đình, cháu đã xuất hiện rồi, vậy có phải đã tính đến việc thu lưới không?”
Tròng đen ông cụ Quân sâu thẫm nhìn thẳng Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình gật đầu:
“Hiện tại chuyện gì cần biết cũng đã biết hết rồi, là thời điểm để thu lưới.”
“Vậy kế hoạch tiếp theo của con định ra là gì?”
Ông cụ Quân giống như còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng ông cũng không nói.
Nhưng Quân Thanh lại nhìn ra được suy nghĩ trong lòng ông cụ nhà mình là gì, lên tiếng vạch trần:
“Bố, không phải bố muốn bảo Nhật Đình tha cho Long Đại Thành đấy chứ?”
Ông cụ Quân mím môi chẳng ừ hử gì.
Tuy rằng ông ấy không trả lời, nhưng nhìn vẻ mặt ông cụ Quân Thanh và cả Quân Nhật Đình cũng đủ hiểu.
“Bố, bố hồ đồ quá!”
Quân Thanh cực kỳ không đồng tình, mở lời:
“Hai mươi năm trước bố bỏ qua cho nhà họ Long, nhưng nhà họ Long có buông tha cho nhà mình không?”
Ông cụ Quân ấp úng mấp máy môi dưới, ông ấy thờ dài đầy sâu kín:
“Nhưng đúng là chuyện năm đó bố có lỗi với nhà họ Long, việc bọn họ oán hận đến tận bây giờ cũng có thể hiểu được.”
“...”
Quân Thanh không biết nên phản bác như thế nào.
Nhất thời, trong thư phòng ngày một tĩnh lặng, bầu không khí cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Quân Nhật Đình quét mắt nhìn hai người, cất giọng lạnh lùng nói:
“Ông nội, chuyện năm đó còn cũng có nghe qua, chuyện đấy thật ra không thể trách được ai cả, muốn trách chỉ có trách nhà họ Long không biết thu tay lại là gì, chọc đến nhà quyền quý có bao người cực kỳ đáng tin cậy ở dưới. Hơn nữa, lúc đó ông đã nhắc nhở nhà họ Long chứ không phải không có, thậm chí sau khi chuyện phát sinh cũng cố hết sức bảo vệ thế hệ sau của nhà họ Long, coi như dã không phụ lòng nhà họ Long bọn họ rồi.”
Ông cụ Quân nhìn sâu vào mắt Quân Nhật Đình:
“Nhật Đình, cháu không hiểu đâu. Nếu lúc ấy ông không nghi ngờ thì ông cụ họ Long sẽ không có chuyện gì, nhà họ Long cũng sẽ không bị buộc phải ra nước ngoài, một gia đình cứ vậy chia năm xẻ bảy.”
Quân Nhật Đình mím môi, anh biết dù cho lúc này có nói gì đi nữa thì ông cụ Quân cũng chẳng nghe vào đâu.
Chuyện này chính là khúc mắc của ông cụ Quân. Trừ khi ông cụ họ Long không chết, nếu không chẳng ai hóa giải được.
“Được rồi, chuyện trước đây, cháu không nói đến nữa. Nhưng chuyện lần này thì cháu sẽ không bỏ qua. Nhà họ long đã chạm đến giới hạn cuối cùng của cháu rồi, cháu cùng lắm chỉ có thể hứa với ông cháu sẽ không lấy đi tính mạng của gã ta thôi.”
Sắc mặt ông cụ Quân sượng lại, ông muốn nói thêm cái gì đó, nhưng khi ánh mắt ông dừng trên khuôn mặt lạnh lẽo tối tăm của Quân Nhật Đình, mọi lời nói đều bị chặn ở cửa miệng.
“Bố à, chuyện này để cho Nhật Đình xử lý đi bố, dù cho bố có thiếu nợ nhà họ Long đi nữa, tổn thất của chúng ta ở nước ngoài không đủ để bù đắp cho bọn họ hay sao?”
Quân Thanh cũng thấy được vẻ không đành lòng của ông cụ Quân, đỡ lời cho Quân Nhật Đình:
“Hơn nữa nếu chuyện này không phải Nhật Đình sớm phát hiện ra, chuẩn bị cục diện sớm hơn bọn họ, cả nhà họ Quân chúng ta đã sớm bị họ nhổ bỏ tận gốc rồi!”
Ông cụ Quân hoàn toàn không phản bác được một câu này.
“Được rồi, không cần nói nữa, để chuyện này cho Nhật Đình xử lý, chỉ cần tha mạng cho cậu ta, ông không quan tâm gì hơn nữa.”
Sắc mặt Quân Nhật Đình cũng dịu đi: “Cháu biết rồi.”
Sau khi ba người xác định kế hoạch sau này xong xuôi, lúc sắp kết thúc đợt bàn bạc này, Quân Thanh nghĩ đến nhà họ Hứa.
“Nhật Đình, nhà họ Hứa bên kia con tính xử lý như thế nào vậy?”
Quân Thanh thong dong nói.
Sắc mặt của Quân Nhật Đình cũng chẳng tốt hơn chút nào, đặc biệt khi anh xem tin tức điều tra ra mấy ngày nay càng khiến trong lòng anh lửa giận sôi trào:
“Nên xử thế nào thì xử thế ấy.”
Quân Thanh biết được Quân Nhật Đình sẽ không tha cho nhà họ Hứa, yên tâm hơn chút.
Ba người ra khỏi phòng làm việc, bà Hồng ngồi ở phòng khách thấy ba người đi ra, lập tức vội tiếp chuyện họ: “Mọi người bàn xong cả rồi sao?”
“Ừ, bà nói chuyện với Nhật Đình đi, tôi giúp bố về nghỉ ngơi đã.”
Quân Thanh giù ông cụ Quân rời đi.
Bà Hồng lôi kéo Quân Nhật Đình qua phòng khách ngồi xuống, mở lời đã hỏi cùng một vấn đề với Quân Thanh:
“Nhật Đình à, con tính xử lý nhà họ Hứa như thế nào? Con không biết đấy chứ, khoảng thời gian này con ả kia làm ra chuyện gì đâu. Nó vậy mà phản bội con tằng tịu với thằng đàn ông khác sinh ra một đứa con riêng. Còn nữa, lúc trước ở lại nhà họ Quân chúng ta không phải là ả, mà là một diễn viên không biết ả tìm ở đâu. Mẹ nói con nghe, ngay khi chuyện này chấm dứt, con với ả ta phải lập tức ly hôn!”
Bà nghiến răng nghiến lợi kể cho bằng hết, nói luôn cả chuyện Hứa Thanh Tuệ vung tay chân với bà:
“Con ả khốn kiếp đó, mẹ tuyệt đối không bỏ qua cho nó đâu. Mẹ phải bắt nó quỳ xuống xin lỗi mẹ!”
Trong mắt Quân Nhật Đình chứa đầy âm ngoan:
“Mẹ, chuyện này con sẽ xử lý, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ trút giận cho mẹ.”
Bà Hồng vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục nói: “Đến lúc đó con mang con ả đó lại đây cho mẹ, mẹ muốn tự tay dạy nó một bài học!”