"Khánh Vy, em tới phòng giám sát kêu bọn họ đưa đoạn phim ra đây."
Thiều Khánh Vy nhận lời phân phó rồi rời đi.
Khi cô ta rời đi, khuôn mặt của Diệu Thúy trở nên rất hoảng sợ.
Ánh mắt của Hứa Thanh Khê trầm lại. Tạ Minh Phượng cũng nhìn thấy điều đó, sắc mặt rất không được tốt.
Một lúc sau, Thiều Khánh Vy quay lại.
"Chị Tuệ, đoạn phim được đem đến rồi."
Hứa Thanh Khê gật đầu, chờ cô ta lấy USB ra.
Thiều Khánh Vy gật đầu rồi lấy USB ra kết nối với máy tính, ngay sau đó máy chiếu trong phòng họp lập tức hiện ra đoạn một đoạn video.
Nhìn thấy sự thật đúng như lời dì dọn vệ sinh đã nói, bên ngoài phòng dụng cụ dọn dẹp là hình ảnh hai người ở cùng nhau.
"Cô Minh Phượng, bây giờ cô còn lời gì để nói nữa không?"
Hứa Thanh Khê hỏi với giọng lạnh lùng, liếc nhìn Diệu Thúy ở phía sau Tạ Minh Phượng
"Việc này tuy nói lớn cũng không lớn, nhưng ảnh hưởng của nó tới công ty lại rất lớn, không biết cô định xử lý như thế nào đây?"
Tạ Minh Phượng bị cô chất vấn, vẻ mặt hết sức u ám, cảm thấy như thể toàn bộ thể diện đều đã bị vứt đi hết rồi. Cô ta nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới loại chuyện này, là do chính người của cô ta tự biên tự diễn.
"Xử lý như thế nào là chuyện của tôi, không phiền Tổng thanh tra Tuệ can thiệp vào, chuyện này tôi sẽ cho công ty một lời giải thích rõ ràng."
Sau khi nói xong, cô ta hung dữ quét mắt tới Diệu Thúy ở phía sau.
Diệu Thúy run lên vì sợ hãi.
"Chị…"
Cô ta định mở miệng nói gì đó, còn chưa kịp nói hết câu thì Tạ Minh Phượng đã lạnh lùng hét lên: "Theo tôi về!"
Dứt lời, Tạ Minh Phượng ra khỏi phòng làm việc trước tiên. Diệu Thúy thấy vậy chỉ biết ủ rũ theo sau.
Hứa Thanh Khê nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, tuy khó chịu nhưng cũng không muốn nói nhiều.
Cô vỗ tay ra hiệu để mọi người giải tán.
Tạ Minh Phượng vừa về tới phòng làm việc, vẻ mặt giận dữ, tát một cái vào mặt Diệu Thúy, người đang đứng phía sau cô ta.
"Tại sao cô lại làm như vậy?"
Cô ta giận dữ chất vấn, Diệu Thúy che mặt lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc và uất ức.
"Em chỉ muốn giúp chị dạy dỗ người phụ nữ đó, ai kêu cô ta cả ngày cứ đối đầu với chị!"
Tạ Minh Phượng nghe xong lời này thì liền trở nên tức giận. Cô ta chỉ vào Diệu Thúy, nghiêm nghị nói: "Giúp tôi dạy dỗ? Từ khi nào cô lại muốn xen vào chuyện của tôi? Hôm nay tôi vì cô mà mất hết cả thể diện. Cô cút đi, cút càng xa càng tốt!"
Diệu Thúy mở to mắt.
"Chị Phượng, chị định đuổi việc em sao?"
Tạ Minh Phượng chế nhạo: "Nếu không đuổi việc cô, không lẽ tôi còn muốn để cô ở lại, để gây thêm rắc rối lớn hơn cho tôi à?"
Diệu Thúy bỗng hoảng sợ, liên tục nhận sai và cầu xin sự thương xót: "Thưa chị, em sai rồi. Lần sau em sẽ không dám tái phạm nữa. Xin đừng đuổi việc em."
Tạ Minh Phượng lạnh lùng liếc cô ta một cái, rồi trực tiếp bấm điện gọi bảo vệ tới đưa cô ta đi...
Cùng lúc đó, Thiều Khánh Vy cũng nhận được tin tức, lập tức tới chạy báo cho Hứa Thanh Khê.
"Tổng thanh tra, cô Trợ lý hãm hại chị đã bị cô Phượng cho nghỉ việc rồi."
Hứa Thanh Khê khi nghe xong những lời đó liền ngây ra một lát, nhưng cũng không quan tâm lắm.
Suy cho cùng, đây là mâu thuẫn nội bộ của họ.
Cô liếc nhìn Thiều Khánh Vy đang hả hê bên cạnh, cười nói: "Khánh Vy, nếu em đem một phần tâm tư lo chuyện bao đồng của mình vào bản thảo thiết kế, chị nghĩ em có thể tiến bộ hơn rất nhiều. Sau này em nên dồn nhiều tâm trí vào học tập,bớt đi nghe ngóng những chuyện vớ vẩn này lại đi."
Khánh Vy nghe xong lời khuyên mang hàm ý sâu xa của cô, nụ cười trên khuôn mặt cứng lại trong giây lát, nhưng ngay sau đó cũng bình thường trở lại và gật đầu đồng ý.
"Chị Tuệ, em biết rồi, em đi ra ngoài trước."
Hứa Thanh Khê gật đầu rồi tiếp tục làm việc, nhưng cô không thể thấy được sự chế nhạo từ khóe miệng Thiều Khánh Vy khi cô ta vừa quay đi.
Tối đó, tại một nhà hàng Việt Nam cao cấp nằm ở trung tâm Thành phố, Thiều Khánh Vy cẩn thận theo người phục vụ đến một phòng ăn được đặt sẵn.
Cô ta đẩy cửa bước vào, sau đó nhìn thấy một phụ nữ trẻ đang ngồi trong phòng.
"Cô Nghi, tôi đã làm rò rỉ bản thảo thiết kế theo chỉ dẫn của cô, đồng thời đổ tội đó lên người cô Trợ lý của Tạ Minh Phượng rồi đấy."
Đúng vậy, người bí ẩn mà Thiều Khánh Vy đến gặp chính là Lâm Gia Nghi.
Lâm Gia Nghi nhìn cô ta với ánh mắt đầy khen ngợi.
"Tốt lắm, lần này cô làm rất tốt."
Vừa nói, cô ta vừa lấy trong túi xách ra một tấm thẻ: "Đây là bảy trăm triệu, làm phần thưởng cho cô."
Khi Thiều Khánh Vy nhìn thấy tấm thẻ, ánh mắt không giấu được vẻ phấn khích.
Lâm Gia Nghi nhìn thấy ánh mắt đó của cô ta, một tia giễu cợt xẹt qua, đôi môi đỏ mọng lập tức nhếch lên, dụ dỗ: “Chỉ cần cô làm tốt, về sau còn có rất nhiều chỗ cần dùng đến cô, đến lúc đó lợi ích của cô không chỉ là một chút này thôi đâu.”
Sau khi Thiều Khánh Vy nghe sau này còn có nhiều lợi ích hơn, trong lòng lập tức gợn sóng.
"Cô Gia Nghi, cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ."
Lâm Gia Nghi nói ẩn ý: "Vậy thì tốt, lấy đi đi, đừng để người khác nhìn thấy."
Thiều Khánh Vy gật đầu, cầm thẻ ngân hàng xoay người rời đi.
Khi cô ta rời đi, khuôn mặt của Lâm Gia Nghi không giấu được sự đắc ý.
"Ôi, Hứa Thanh Tuệ, sớm muộn gì tôi cũng khiến cho cô mất hết tất cả."
Không biết cô ta đang nghĩ đến điều gì, ở một mình trong phòng, thấp giọng cười
một tiếng.
“Vậy tôi để cô nhảy nhót thêm một ngày nữa đi, ngày mai thôi mọi thứ của cô sẽ thuộc về tôi.”
Hứa Thanh Khê không biết rằng âm mưu đang dần tiến đến gần cô. Sau giờ làm việc, cô thu dọn và quay trở lại nhà họ Quân. Hôm nay, Quân Nhật Đình cũng về khá sớm.
Cả hai cùng dùng bữa, trong bữa ăn, Thanh Khê nói ra chuyện hôm nay của công ty.
"Việc rò rỉ bản thảo thiết kế đã được điều tra rõ ràng. Là do Trợ lý của Tạ Minh Phượng làm. Hôm nay cô ta đã bị sa thải rồi."
Đang nói cô liền thở dài một tiếng: "Không hiểu loại người này nghĩ gì, mà lại làm ra những chuyện hại người khác để có lợi cho bản thân như thế."
Khi Quân Nhật Đình nghe thấy điều này, anh không phủ nhận mà cười nhẹ.
“Có một số người sẽ bởi vì dự đố kỵ và không cam lòng, mà thôi thúc làm những điều xấu, đó là bản chất thường tình của con người.”
Sau khi nghe Quân Nhật Đình nói vậy, cô cảm thấy rất đồng tình. Người Trợ lý đó hãm hại cô vì cô ta không vừa mắt cô.
Cô cong môi định tiếp tục bữa ăn thì lời khen ngợi của Quân Nhật Đình vang lên bên tai cô.
"Lần này em làm tốt lắm, mạnh mẽ và kiên quyết, phong thái rất giống một vị Tổng thanh tra."
Hứa Thanh Khê cau mày, bối rối nhìn anh: "Anh như vậy là đang khen em hay là hạ thấp em hả? Hóa ra trước giờ em không giống một Tổng thanh tra sao?"
Cô bất mãn hỏi, nhưng Quân Nhật Đình không đáp lại. Chẳng qua là nụ cười trên môi đã phản bội suy nghĩ của anh.
Hứa Thanh Khê nghiến răng, giận dữ nhìn anh.
Trông cô giống như một con thỏ con đang chuẩn bị cắn người, nhưng Quân Nhật Đình cảm thấy dễ thương không nói lên lời. Anh không khỏi trêu chọc.
"Sao nào? Anh nói thật mà, nếu em còn không hài lòng, vậy anh sẽ không nói nữa."
Hứa Thanh Khê chán nản, nhàn nhạt nhìn anh, bực bội nói: "Trước đây em thật sự rất tệ sao?"
Quân Nhật Đình không nghĩ tới lời nói đùa này lại khiến cô biến đổi sắc mặt như vậy. Trên thực tế, thật lòng mà nói, cô ấy đã làm rất tốt rồi.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi ho nhẹ một tiếng xoa dịu: "Em đừng nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ nói đùa thôi."
Bây giờ Hứa Thanh Khê nhìn anh một cách kỳ lạ, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Người đàn ông này cũng biết nói đùa sao?
Dường như Quân Nhật Đình nhận ra suy nghĩ trong mắt cô, trên mặt anh hiện ra chút khó chịu: "Mau ăn đi, ăn xong thì nghỉ ngơi sớm, ngày mai là sinh nhật em, có thể em sẽ rất bận đó."